- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2465 Lượt
– Nếu đã không thể làm khác, cậu hãy làm theo những gì cậu nghĩ._trong vô thức nó trả lời như thế.
Lông mi người nào đó rung động, chỉ tiếc cánh tay đã che mất sự rung động kia.
– Khải Huy dậy!_Nhã Điềm kéo tay Khải Huy muốn hắn thức dậy.
– Có chuyện gì?_bộ dạng lười biếng, hắn nhìn nó nhíu mày.
– Trời đã trưa rồi chúng ta trở về đi.
Hắn nhìn đồng hồ đúng là đã trưa, trong lòng dù không muốn nhưng vẫn gật đầu.
————————————————
“Vậy tôi và cậu cũng gọi là tình nhân sao?”
Nhã Điềm nhanh chân đi về phía trước. Nắng trưa nhuộm nền vàng nhạt, lan tỏa sức sống cả bầu trời. Bãi cỏ xanh biếc vẫn thẳng tắp cũng giống như con đường phía trước mà hai người họ sẽ đi.
Khải Huy đứng đó nhìn theo bóng dáng Nhã Điềm bước đi phía trước. Một cảm giác xưa cũ mơ hồ hiện về cũng có cảm giác khoảng cách giữa hai người họ rất xa xôi.
– Giá như…
Dường như trong gió truyền đến một lời thì thầm như thế. Giá như họ gần gũi sớm hơn? Giá như những lỗi lầm kia không xảy ra. Giá như Nam Thành không ra đi. Nhưng liệu Nam Thành không ra đi hai người họ có như bây giờ?
– Khải Huy nhanh lên!_Nhã Điềm xoay người lại nhìn hắn mỉm cười vẫy tay.
Trong nắng nụ cười kia tựa như một nguồn sáng choi lọi. Nụ cười đó hình như đã lâu…Khải Huy không khỏi hốt hoảng, hắn nhớ nụ cười đó nó chỉ dành cho Nam Thành thôi. Những lúc đối mặt với hắn lúc trước không phải nó chỉ thích cãi cọ thôi sao?
– Cậu chưa mang giày._hắn bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Dáng người cao cao chậm rãi đi theo, không gấp gáp, không hối hả. Bởi vì hắn biết một khi khoảnh khắc này trôi qua rất khó có một khoảnh khắc như thế lặp lại.
– Cậu thử bỏ giày ra xem, đi trên cỏ có cảm giác rất mềm mại._nó khuyến khích hắn thử nghiệm.
– Tôi không trẻ con như cậu.
Nhã Điềm bĩu môi khinh thường:
– Cậu bằng tuổi tôi chứ mấy còn tỏ ra người lớn.
Nhã Điềm cứ đi lui như thế vẫn giữ một khoảng cách khá xa cùng Khải Huy.
– Dừng lại!_Khải Huy hét một tiếng nhưng không còn kịp nữa.
Nhã Điềm vướng phải một sợi dây gân mỏng manh trong bãi cỏ, vì có một số nơi trong bãi cỏ cần trồng lại nên đã dựng sẵn dây căng ngang không cho phép bước qua phải đi đường vòng. Lúc đầu bọn họ cũng đi đường vòng nhưng lần này lại quên. Nhã Điềm ngã oanh liệt ra phía sau. Khuôn mặt nhăn nhó đến thảm thương. Khải Huy bất đắc dĩ vỗ trán một cái cảm thán.
– Cậu…có thể đừng vụng về như vậy không?
– Ai…ui đừng đứng đó nữa, mau kéo tôi dậy!_Nhã Điềm trừng mắt nhìn hắn đang chế nhạo nó.
Khải Huy cười cười, không biết phải nói nó như thế nào. Hắn chỉ có thể đi đến kéo nó dậy. Nhưng mà hắn kéo tay nó vòng qua vai hắn, xốc một cái Nhã Điềm liền ngồi lại trên lưng hắn.
– Này tôi bảo cậu kéo tôi dậy, không bảo cậu cõng tôi.
– Nói mãi thế, rất nhiều người muốn tôi cõng đấy.
Khải Huy đưa giày cho Nhã Điềm xách liền
đi vòng qua con đường khác.
– Thế cậu đã cõng bao nhiêu người rồi?
– Cõng…ba người.
Hắn vẫn đang suy nghĩ. Nhã Điềm lại lẩm bẩm đếm.
– Ba người…ngoài tôi ra hai người còn lại là ai thế?
– Ngoài cậu ra còn có Thục Đoan và…_hắn lấp lửng.
Nhã Điềm nhíu mày, trong đầu nó đang suy nghĩ đến cái tên “Anh Trúc”. Người nào đó lại rất bình tĩnh thử thách trí tưởng tượng của nó. Không biết từ lúc nào mà ý nghĩ đã biến thành lời nói.
– Là Anh Trúc à?
– Cậu không còn cái tên nào khác để nói sao?
– Không nghĩ ra được.
Khải Huy im lặng. Nhã Điềm càng nghĩ như thế. Một đoạn đường trên bãi cỏ hai người im lặng không nói.
– Sao im lặng mãi thế, rốt cuộc người cậu cõng còn ai thế?
– Cậu biết để làm gì?
– Tôi…
Nhã Điềm cứng họng, chính nó cũng không biết bản thân vì sao muốn biết. Nó sợ người hắn cõng là Anh Trúc hoặc chính là một cô gái xa lạ nào đó. Trong lòng nó không phải giận dữ mà là có cảm giác mất mát xa lạ.
– Người thứ ba là Tần Trực._người nào đó bất đắc dĩ nói.
– Tần Trực?_Nhã Điềm kinh hô.
– Không biết trong đầu cậu nghĩ cái gì nữa.
– Phụt…ha ha, cậu ta bị làm sao phải cần cậu cõng thế?
Khải Huy nhíu mày khó hiểu, nó vì sao đột nhiên cười vui vẻ như vậy?
– Chính là tập bóng bị thương, tôi phải cõng cậu ta đến phòng y tế.
– Hóa ra thế. Tôi còn tưởng…hai cậu chơi trò tình nhân lãng mạn.
Khải Huy thấy một đàn quạ đen bay ngang đỉnh đầu. Hắn thật sự có cảm giác bất lực. Trong đầu hắn đột nhiên thoáng hiện một ý nghĩ.
– Vậy tôi và cậu cũng gọi là tình nhân sao?_một nụ cười hưng phấn hiện ra.
Toàn thân Nhã Điềm cứng đờ. Đúng là nó không suy nghĩ đến điểm này.
– Làm, làm sao giống được.
– Sao lại không giống cũng là cõng thôi. Có gì khác biệt?
Nhã Điềm im lặng. Khải Huy cười cười. Đây gọi là gậy ông đập lưng ông rồi. Đi một lúc cũng ra khỏi bãi cỏ. Nhã Điềm rất nhiệt tình muốn nhảy xuống:
– Nè thả tôi xuống đi!
– Không chơi trò tình nhân lãng mạn nữa à?
Nhã Điềm trừng mắt nhìn hắn. Hắn thế nào đùa dai như vậy? Thật sự là Nhã Điềm bị câu nói kia làm cho mặt đỏ tim đập loạn nhịp.
– Không chơi, không chơi, thả tôi xuống!
Khải Huy cũng không &eac...