- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2469 Lượt
– Khải Huy con nói cho cô biết có phải Nhã Điềm đã chạm đến hoa hồng phải không?
Hắn giật mình, chợt hiểu hóa ra không phải nó ghét hoa hồng mà chỉ là không thể đến gần mà thôi.
– Không có chạm qua nhưng ở cự li gần._hắn đáp.
Mẹ nó bỗng nhiên rơi nước mắt, nắm lấy tay nó. Bà lẩm bẩm giống như để bà nghe cũng như để cho Khải Huy nghe.
– Con bé này rất ngốc. Từ nhỏ đã dị ứng với phấn hoa hồng nhưng lại không muốn ai biết. Cho nên trước mặt người khác đều ương ngạnh cứng đầu bảo là bản thân ghét nhưng thật ra nó rất thích chỉ là không thể đến gần.
Khải Huy run lên, tay hắn nắm chặt nhìn vào thân ảnh đang mê man bất tỉnh trên giường lòng bỗng quặng thắt.
“ Điềm…tôi sẽ không để cậu xảy ra tình trạng này nữa.”
Từ đó hắn đã biết nó không thể đến gần hoa hồng. Mẹ nó bảo hắn đừng để nó biết rằng hắn đã biết chuyện này. Chính vì thế nó cũng không biết là hắn đã biết trước đó chứ không phải là lúc Nam Thành đưa nó đến vườn hoa hồng hắn mới biết. Chính vì chuyện đó mà hắn đã cùng Nam Thành cãi vả một trận.
Có rất nhiều điều nó không biết nhưng hắn biết. Cũng giống như sự đợi chờ của hắn nó có biết chăng?
Khải Huy thoáng cái nhắm mắt ngủ trên bãi cỏ dưới tán bằng lăng. Những chuyện trong quá khứ hắn không muốn quên cho dù là nỗi đau hay niềm vui chỉ cần có nó hắn đều sẽ nhớ. Hắn chỉ mong một ngày nào đó nó nhìn về phía hắn. Cho đến bây giờ hắn vẫn thấy bản thân vẫn đứng nhìn theo nó. Nhìn nó cùng một người khác nói cười cũng giống như hai năm trước nhìn nó cùng Nam Thành sánh bước bên nhau. Nhìn nó vì Nam Thành để bị dị ứng phấn hoa nhưng bỏ quên cuộc hẹn với hắn. Đến hôm nay vẫn thế nó vì Tuấn Nguyên bỏ quên cuộc hẹn đi dạo bờ sông cùng hắn.
Đêm trước, hắn nhắn tin cho nó, tin nhắn rất đơn giản: “ Mai tôi đưa cậu ra bờ sông dạo.”
“ Có gọi Thục Đoan không?”
“Không cần. Thời gian của Thục Đoan bị Tần Trực giành mất rồi chẳng đến lượt chúng ta đâu.”
“ Được rồi, mai gặp ở bờ sông”
Chính vì thế hắn mới đến tìm nó nhưng hình như là không đúng lúc thì phải. Khải Huy thở dài, quên đi không muốn để ý nữa. Nếu đã hẹn hắn sẽ đợi. Cũng giống như nếu đã yêu hắn sẽ chờ. Khải Huy nhắm mắt muốn ngủ, hắn loáng thoáng nghe tiếng bước chân nhưng không có mở mắt. Nơi đây có vài người qua lại nghe tiếng bước chân là lẽ thường.
Khải Huy cảm thấy có ngọn cỏ khẽ chạm vào khuôn mặt rồi đến mũi rồi lên lông mi. Hắn nhíu mày mở mắt bàn tay nắm chặt cổ tay bé nhỏ. Người nọ giật mình mặt nhăn nhó ngồi bẹp xuống bãi cỏ. Hắn chống tay ngồi dậy, xoay người một cái liền chống hai tay bao lấy thân thể nhỏ bé đang ngồi bẹp trên bãi cỏ kia. Người nọ trừng mắt nhìn hắn.
– Cậu…không có ngủ sao?_Nhã Điềm nhìn chằm chằm gương mặt hắn.
Ánh mắt hắn chợt sáng, từ sâu trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp đến kì lạ.
Chương 21: Khoảng cách nhẹ nhàng
“Cậu….làm người ta thật sự không biết phải làm sao. Tôi không như cậu.”
Nắng ấm dàn trải khắp bãi cỏ, ai nấy làm việc của mình. Cũng dưới gốc bằng lăng, có hai người đang mặt đối mặt nhìn nhau chằm chằm.Thời gian giống như dừng lại sau giây phút giọng nói của Nhã Điềm vang lên. Khải Huy chính là có chút mơ màng muốn nhìn cho rõ.
– Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?_Nhã Điềm kì quái chống hai tay ra sau cho khỏi ngã.
Mà tư thế của hai người cũng rất kì quái. Nói là dễ hiểu lầm.
– Cậu đến trễ nửa tiếng._Khải Huy nhếch lên một nụ cười ngồi thẳng người, nâng tay nhìn đồng hồ kết tội.
– A…cái này…tại tôi mãi nói chuyện với Tuấn Nguyên khi về phòng mới nhớ đến._Nhã Điềm ngượng ngùng giải thích.
Khải Huy nhíu chặt chân mày nhưng không nói chỉ gật đầu. Hắn cũng không nghĩ nó sẽ nói ra việc nó gặp Tuấn Nguyên. Bất quá trong lòng hắn cảm thấy thoải mái hơn là bị nó che giấu. Khải Huy mệt mỏi một lần nữa ngã người trên bãi cỏ lấy tay gối đầu. Nhã Điềm nghiêng đầu nhìn gương mặt đẹp trai kia. Nó đưa ngón tay chọc chọc khuôn mặt hắn.
– Cậu giận rồi à?
Gương mặt Khả Huy rất điềm nhiên , trán hơi nhăn lại liền nhắm mắt không thèm quan tâm.
– Này, tôi xin lỗi lần sau sẽ không quên nữa._Nhã Điềm không ngừng dùng ngọn cỏ chạm vào cổ Khải Huy.
– Ngứa._ai kia chỉ nói một từ không nói nhiều.
– Này tôi đã xin lỗi rồi, cậu đừng nhỏ nhen như thế.
Nhã Điềm có điểm bất lực. Nó về đến phòng, một lúc mới nhớ là có cuộc hẹn với hắn. Nó thay nhanh quần áo mới vội vã đi ra bãi cỏ sau trường. Bãi cỏ dài nó cũng không biết hắn ở bên nào dáo dác nhìn xung quanh mới thấy hắn nằm dài trên bãi cỏ. Tưởng hắn đã ngủ mới đến ngắt một ngọn cỏ ghẹo hắn. Ai ngờ lại bị hắn bắt được.
– Đừng phá._người nào đó rất kiên trì nhắm mắt.
– Cậu không phải nói đưa tôi đi dạo sao, bây giờ lạingủ?_Nhã Điềm chống cằm nhìn người nào đó nhắm mắt dưỡng thần.
– Cậu đến trễ nên tôi đổi ý.
– Tôi xin lỗi rồi, cậu đừng nhỏ mọn như thế. Nếu cậu mà ngủ tôi sẽ về._Nhã Điềm trừng mắt nhìn gương mặt điềm nhiên kia.
Khải Huy nhíu chặt mày tỏ ý không hài lòng nhưng một chút động đậy cũng không có. Nhã Điềm quăng ngọn cỏ lên người Khải Huy liền đứng dậy. Ai đó mở mắt nắm tay kéo lại, Nhã Điềm rất nhanh té ngã trên người hắn.
– Tôi có nói cho cậu về sao?_giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu Nhã Điềm.
Nhã Điềm ngẩng mặt ai oán nhìn hắn, chỉ thấy hắn vẫn nhắm mắt không lông mi khẽ run.
– Cậu không đi dạo bảo tôi ở đây làm gì?
– Chỉ cần ở bên cạnh tôi là được rồi.
Nhã Điềm ngẩn người, hắn nói giống như có mệnh lệnh mà cũng giống như có khẩn cầu. Nhã Điềm muốn đứng dậy nhưng chợt nhận ra tay hắn đã vòng qua ôm lấy bả vai nó.
– Này cậu có thể thả...