- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2479 Lượt
– Ha ha An Nghiệp cậu có từng nghe qua chọc ai thì chọc đừng chọc bí thư của lớp chúng ta sao? Nếu không cậu sẽ không được sống tốt.
An Nghiệp tức giận trừng mắt nhìn Lệ Chi nhưng cũng không phản bác, nhún vai cười cười ngồi vào chỗ của mình. Mà chỗ cậu ta cũng chẳng ở đâu xa chính là trên Nhã Điềm một bàn, là bạn đồng tiến của Lệ Chi.
Lệ Chi và Khải Huy ở bên cạnh Nhã Điềm giúp xua đi một đám ồn ào như ong vỡ tổ. Mà Lệ Chi nhớ đến bộ dạng của An Nghiệp không nhịn được cứ cười mãi. An Nghiệp quả nhiên tức giận đen mặt nhìn Lệ Chi.
– Lệ Chi cậu muốn một sẹo lơ là học tập vào sổ của tôi có phải không?
– Cái gì cậu dám lấy việc công trả thù riêng, đây còn chưa vào giờ học tính cái gì mà lơ là, vớ vẩn._Lệ Chi tức giận bĩu môi khinh thường.
– Thật ra là đã nhiều lần tôi thấy cậu ngủ trong lớp, lơ đãng học tập nhưng không có nói bây giờ rãnh rỗi muốn moi ra thì làm sao._An Nghiệp bí hiểm cười.
– Cậu là tên bụng dạ hẹp hòi. Tôi nhất định kiện cậu với thầy tội công tư bất phân.
– Tôi thách cậu đấy, để xem thầy tin tôi hay tin cậu._An Nghiệp hừ lạnh huơ huơ quyển sổ trong tay.
Và cứ như vậy người ta thấy một bàn cãi nhau chí chóe, một bàn lặng ngắt nơi cuối lớp. Nhưng thật ra là có người bị nhìn đến ngượng nên quay mặt đi nơi khác, còn một người nhếch lên một nụ cười tựa hồ đang rất vui. Mà cũng có hai người khác, ngồi ở hai bàn khác trong lòng mười phần không vui.
“Biết làm sao được, tôi và cậu ấy lúc trước là bạn bây giờ vẫn là bạn đúng không Nhã Điềm? Giữa chúng tôi nào có khoảng cách chứ đúng không?”
Giờ học trôi qua trong yên tĩnh và nghiêm túc nhưng chỉ có những người trong cuộc mới biết có bao nhiêu sự bất cập trong đó. Chẳng hạn như một cây bút rơi nơi cuối lớp sẽ thu hút nhiều ánh nhìn, một tiếng thở dài nơi cuối lớp cũng bị để ý. Trường
hợp của Nhã Điềm chính là như vậy.
Nhã Điềm đúng là hơi căng thẳng, nó không quen lắm với việc trở thành tâm điểm của lớp. Thế nhưng có người nào đó rất bình tĩnh khi ngồi bên cạnh nó, nó không khỏi cảm thán da mặt hắn làm bằng gì lại dày như vậy. Hắn rất thích làm những động tác làm người ta chú ý. Ví như hiện tại không biết là vô tình hay cố ý lại đưa tay lên vén mái tóc trên trán nó qua một bên. Nhã Điềm giật mình cũng chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, người nào đó lại rất thản nhiên xem như không thấy cười cười trở về trạng thái nghiêm túc học bài. Mà mỗi lúc hắn cười đều khiến mọi người nghi ngờ là hai người đang đùa giỡn. Nó đúng là có nổi oan nhưng không thể rửa sạch. Một lúc khác, nếu vô tình nhìn qua có thể thấy tay Khải Huy đang để trên chỗ lưngghế sau lưng Nhã Điềm. Nhã Điềm không thể xem như không thấy được, liếc mắt cảnh cáo người nào đó nhưng hắn vẫn làm như không thấy. Nhã Điềm nghiến răng nghến lợi cảnh cáo.
– Cậu có bỏ tay ra hay không?
– Tôi mỏi tay gác một chút không được sao?
– Cậu có thể để chỗ khác, để trên bàn cũng được không nhất thiết để sau lưng tôi._khuôn mặt Nhã Điềm càng ngày càng khó coi.
– Để trên bàn làm sao mà thoải mái bằng khi vươn tay ra hết cỡ chứ._người này thật giỏi vừa nói dối mặt không chút đổi sắc, mắt vẫn có thể hướng lên bục giảng.
– Cậu… Tôi hỏi lần cuối, cậu có bỏ tay xuống hay không?
Rõ ràng là Nhã Điềm thật sự bị chọc giận, cánh tay này dễ gây hiểu lầm cho người phía trên nhìn xuống. Mỗi lần có một ánh mắt khác lạ nhìn xuống với một thâm ý khác, Nhã Điềm không tự chủ được trong lòng giống như có quỷ, gọi là chột dạ cũng nên.
– Không bỏ.
– Được lắm!
Khải Huy vẫn là không thèm để ý đến vẻ mặt nổi giận của Nhã Điềm. Lúc này, Nhã Điềm lại cầm cây thước kẻ trên tay tức giận xoay người khõ lên mu bàn tay người nào đó.
– A…! Cậu…_Khải Huy rụt tay về, khuôn mặt nhăn nhó rất khó coi, vừa tức giận mà cũng có buồn cười muốn kêu đau một tiếng nhưng nhìn thầy đang giảng bài lại cố gắng kìm lại, khuôn mặt cũng vì kìm nén mà đỏ lên.
Chỉ thấy những bàn cạnh đó rất biết quan tâm mà quay sang nhìn hai người này. Lệ Chi cùng An Nghiệp rất biết quan tâm quay xuống hỏi hai người bọn họ.
– Hại cậu làm sao thế? Lại cãi nhau à?_An Nghiệp rất là biết hỏi han.
– Mặt Khải Huy sao đỏ lên thế kia? Hai cậu…._Lệ Chi liếc mắt nhìn hai người cười cười.
Nhã Điềm nuốt khan một cái, cười cười:
– Không có gì, hai người tiếp tuc học đi!
Khải Huy lại trừng mắt nhìn người ta, ai còn dám để ý đến.
– Hai người xoay mặt lên cho tôi!
Hai người kia rất biết điều tiếp tục nghe giảng nhưng rõ ràng là hai vai có chút run run. Hai người họ ngồi phía trên dĩ nhiên biết Khải Huy bị làm sao mới thành như vậy.
Khải Huy không ngừng xuýt xoa than đau, chỗ bị khõ rõ ràng bị đỏ lên. Nhã Điềm lại không hề khách khí ban phát một nụ cười.
– Thế nào, cậu còn mỏi tay hay không?
Khải Huy xoa xoa chỗ đau, liếc nhìn nụ cười của Nhã Điềm ngẩn người một lúc lại nhếch lên một nụ cười.
– Nếu còn mỏi cậu sẽ làm cái gì?_bàn tay bị khõ không sợ chết tiếp tục đặt ở chỗ cũ.
Ánh mắt hắn lại nhìn thẳng nó, khuôn mặt Nhã Điềm cứng đờ một lúc mới tiếp tục lặp lại động tác cũ, lần này kiên quyết chính là phải khõ thật mạnh.
Nhưng mà động tác người nào đó lại nhanh hơn bắt lấy cổ tay Nhã Điềm, nó lại đổi tay cầm lấy thước kẽ. Khải Huy cũng không buông tha tay còn lại. Tình hình hiện tại chính là hai bàn tay nắm lấy hai cổ tay, bốn mắt nhìn nhau. Hai mắt chứa ý cười còn hai mắt chứa tức giận.
– Cậu mau buông ra, đừng để tôi thoát tôi không tha cho cậu đâu!
...