- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2484 Lượt
Thục Đoan nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng Anh Trúc, lại nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã về chiều. Thục Đoan đang nghĩ chắc là Anh Trúc lại chạy đến sân bóng tìm Khải Huy rồi, thật biết lợi dụng cơ hội. Nghĩ đến Thục Đoan lại có chút không vui.
– Thôi được rồi, lần sau tôi sẽ ngồi yên được rồi chứ, cằn nhằn mãi._Nhã Điềm được Thục Đoan dìu lại chỗ ngồi thở dài một cái.
Bản tính cẩn thận của Thục Đoan từ trước đến giờ nó sao lại không biết. Mỗi lần nó gặp chuyện thì Thục Đoan giống như một cô bảo mẫu vậy.
– Thục Đoan cũng muốn tốt cho em thôi. Ít đi lại một chút đi để tránh bất trắc._Khánh Vy cũng nhẹ giọng nói, trong mắt lại thể hiện sự quan tâm.
– Được rồi, em sẽ cẩn thận._Nhã Điềm gật đầu cười nhìn Khánh Vy.
Khánh Vy gật đầu xong cũng làm chuyện của mình không nhìn đến hai người nữa. Nhưng thật ra, Khánh Vy đang trốn tránh ánh mắt dò xét của Nhã Điềm đang nhìn mình chằm chằm. Nhã Điềm lại hiểu ra sự việc thở hắt ra một cái.
————————————————
Màn đêm buông xuống, Nhã Điềm lại bị Thục Đoan quản chặt nên nó không thể đi đâu ngoài việc ngồi một chỗ nơi góc học tập đọc sách. Thỉnh thoảng, nó cử động làm va chạm đến vết thương, khẽ xuýt xoa một tiếng. Nhã Điềm muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút nhưng đột nhiên cảm thấy cổ chân hơi đau nhức. Nó chợt nhận ra ban sáng cũng không đau như vậy, xem ra nghiêm trọng hơn nó tưởng.Tiếng tin nhắn reo lên, Nhã Điềm cố vươn tay lấy điện thoại. Ngay cả một cử động nhỏ cũng làm động đến vết thương, Nhã Điềm cắn môi nhịn đau không than lớn tiếng.
“ Cậu không sao chứ?”
Là Tuấn Nguyên, Nhã Điềm cũng chỉ có thể nhắn tin đáp trả để người kia an tâm.
“ Tôi không sao.”
Tuấn Nguyên nhìn dòng tin lạnh lùng của Nhã Điềm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Muốn nhắn một tin đùa cợt nhưng không có khả năng.
“ Vậy tốt rồi, ngủ ngon!”
“ Ngủ ngon!”
Nhã Điềm còn định cất đi điện thoại thì tin nhắn lại một lần nữa đến.
“ Cậu ổn chứ?”
Tin nhắn của Khải Huy khiến tâm tình Nhã Điềm đỡ hơn một chút.
“ Ổn. Không cần lo!”
“ Có chuyện phải gọi cho tôi, biết không?”
“ Được rồi, tôi không sao. Cậu và Thục Đoan đều quan trọng hóa vấn đề”_Nhã Điềm đúng là không biết nên vui hay nên buồn với sự quan tâm của hai người này.
“ Tôi chỉ đề phòng như vậy thôi. Bởi vì tôi muốn luôn là người duy nhất ở bên cạnh cậu. Được rồi ngủ ngon! Sáng mai tôi cùng cậu đến lớp.”_Khải Huy khuôn mặt hơi đăm chiêu suy nghĩ liền nhắn mấy chữ này.
Nhã Điềm giật mình nhìn dòng tin nhắn nhưng cũng chỉ có thể xem như không thấy.
“ Sáng mai gặp, ngủ ngon!”_Nhã Điềm bất đấc dĩ trả lời như vậy. Nó muốn nói là “không cần phải quan tâm nó như vậy” nhưng nó biết nó không thể từ chối. Bởi vì nó nhận ra, chính nó cũng không muốn sự quan tâm của hắn dành cho người khác.
Nó có thể tưởng tượng ra khuôn mặt lo lắng của Khải Huy. Nó chợt nhận ra đúng là mỗi lần nó không ổn đều có hắn bên cạnh. Hắn luôn làm cho mọi chuyện phức tạp thêm. Cũng có một lần nó bị ngất, hắn cũng đã đối xử với nó như vậy. Thậm chí còn xảy ra tranh cãi với Nam Thành nhưng là nó không chứng kiến. Cho nên hai người căng thẳng đến mức nào thì nó không biết.
Ngày đó là ngày chủ nhật vào mùa đông, khí trời lạnh lẽo, Nam Thành nói có một bất ngờ dành cho nó, nó cũng không từ chối. Nó cũng thay một bộ đồ đi ra ngoài đến một nơi theo như lời Nam Thành nói. Nó thật bất ngờ khi Nam Thành hẹn nó đến một vườn hoa, nơi đây có trồng đủ mọi loại hoa. Mỗi loài đều khoe một màu sắc riêng, cho dù là ngày đông lạnh lẽo những búp hoa vẫn rung rinh trong gió. Cũng có thể sắp bước sang xuân nên những bông hoa đặc biệt đẹp. Đặc biệt là những nụ hồng khiến người ta chỉ muốn nâng niu. Nhã Điềm bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, nó đã quên mất một điều quan trọng.
Nó cứ như vậy bước vào khu vườn, nó ngửi thấy một mùi hương thơm ngát của hoa hồng. Nó cứ đứng như vậy một lúc lâu nhưng không thấy Nam Thành. Càng lúc Nhã Điềm càng thấy khó thở, Nhã Điềm đột nhiên nhớ ra nó đã quên bản thân dị ứng phấn hoa hồng. Chuyện này nó chỉ có ba mẹ nó biết, kể cả ba người bạn thân cũng không ai biết. Nó cảm thấy trời đất tối sầm mọi thứ giống như sụp đổ trước mắt. Nhã Điềm ngất đi nhưng trước khi nó ngất nó vẫn nghe một giọng nói đầy lo lắng gọi tên nó, còn trách mắng nó nhưng là nó cảm thấy an tâm trong vòng tay người đó.
– Nhã Điềm, Nhã Điềm! Sao cậu lại ngu ngốc như vậy chứ?
Nó cũng không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, chỉ biết khi tỉnh dậy mẹ nó đang ở bên cạnh nắm chặt tay nó. Nó nhìn quanh chợt nhận ra đây là trạm xá. Nó cười khổ xem ra bản thân đã không chịu nổi một lượng phấn hoa quá lớn mà dị ứng nặng đến mức ngất đi, trên da nó còn nổi lên một số chấm đỏ giống như muỗi đốt vậy. Mẹ nó nhìn nó than nhẹ nhưng không có trách móc hay nói bất cứ thứ gì.
– Mẹ! Con làm sao lại ở đây?_Nhã Điềm nhẹ giọng hỏi.
– Con biết bản thân không hợp với hương hoa hồng còn đến đó làm gì?_mẹ nó nhìn chằm chằm nó trách.
Rõ ràng trong giọng nói của bà chứa sự tức giận. Nó đang nghĩ có phải Nam Thành đã bị cảnh cáo một trận rồi không?
– Con không sao, chỉ là lâu năm như vậy con không đụng đến hoa hồng nên quên mất thôi._Nhã Điềm cười cười không muốn mẹ nó lo lắng.
– Còn nói không sao nếu không phải Khải Huy đến kịp con đã mất mạng rồi.
– Khải, Khải Huy? Cậu ấy đến đó làm cái gì?_Nhã Điềm kinh ngạc, nó không nghĩ Nam Thành hẹn nó thì Khải Huy lại đến đó.
– Nó đến tìm con nhưng nghe con đi chơi với Nam Thành thì thất thiểu ra về. Còn làm sao nó biết con ở đó thì mẹ không biết. Mẹ còn nghe Thục Đoan n&o...