- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2487 Lượt
Nhất Khang đi qua Tần Trực khẽ cười nhưng ánh mắt vẫn dán vào bóng lưng phía trước đang chuẩn bị bước xuống những bậc thang. Bước chân anh nhanh dần, Khánh Vy càng thêm lúng túng chân giống như có sợi dây buộc vào nhau khiến cô chếnh choáng bước hụt bậc thang.
– Cẩn thận!
Nhất Khang giật mình, anh làm cô hoảng sợ đến mức như vậy sao? Khánh Vy hoảng sợ cắn chặt răng nhắm mắt chuẩn bị một cú ngã đau điếng. Nhưng cô không hề có cảm giác đau chỉ thấy áp vào lưng là một lồng ngực ấm áp, một tay ai đó đã vòng qua eo cô bắt lấy tránh cho cô khỏi ngã. Khánh Vy thầm thở phào nhẹ nhõm khi đứng vững nhưng khi ngẩng đầu liền bắt gặp khuôn mặt điển trai của anh, bỗng chốc cô cảm thấy tim đập mãnh liệt. Cô vội vàng đẩy anh ra, khẽ cúi đầu chất giọng mềm mại nhưng mất tự nhiên vang lên.
– Cảm ơn!
– Không cần xa lạ như vậy.
Nhất Khang nhíu mày nhìn vào gương mặt còn chưa hết hoảng sợ của cô. Anh thầm than trong lòng, cô luôn yếu đuối như vậy nhưng trước mặt anh lại luôn từ chối sự giúp đỡ và sự quan tâm từ anh. Khánh Vy ngơ ngác nhìn gương mặt bi thương của Nhất Khang, cô không ngờ anh lại dùng khuôn mặt như vậy nhìn cô. Cô có cảm giác anh giống như đang trách cô bỏrơi anh vậy. Khánh Vy mím môi không nói lại một lần lãnh đạm quay lưng về phía anh bước đi. Nhất Khang rũ vai nhìn chằm chằm bóng lưng cô, nhìn đến thất thần. Tần Trực giương mắt lên cười ẩn ý, ho khan một tiếng.
– E…hem, người ta đi mất rồi.
– Anh biết.
– Biết mà vẫn còn nhìn lâu như vậy muốn chạy theo thì chạy đi.
– Anh không biết phải nói gì với cô ấy.
– Anh lúc đầu theo đuổi chị ấy như thế nào thì cứ làm như thế ấy.
– Em nghĩ cô ấy tự mình thốt ra tiếng chia tay thì sẽ dễ dàng quay lại cho anh cơ hội sao?_càng nói khuôn mặt của Nhất Khang càng hiện lên vẻ mất mát.
Tần Trực thoáng suy ngẫm lại giống như nhớ ra điều gì, môi cậu ta lại cong cong lên cười.
– Em nghĩ hai người chưa từng chia tay, giống như tình nhân đang chiến tranh lạnh vậy.
– Anh cũng vốn nghĩ anh và cô ấy chưa bao giờ chia tay . _Nhất Khang cũng ung dung trả lời.
– Vậy thì anh còn sợ gì, em thấy nếu chị ấy không muốn nhớ đến anh thì đã có bạn trai rồi đâu có suốt ngày ủ rủ như vậy.
– Đó là rào cản chữ hiếu.
Trong mắt Nhất Khang chợt lóe tia sáng kì dị, anh xoay người trở vào trong thư viện. Tần Trực cũng đi theo phía sau, trong mắt cậu ta mọi chuyện đều rất đơn giản chẳng có gì khó giải quyết cả. Cậu ta thì nghĩ như thế nhưng người khác thì không, đôi khi một lời khó giải tỏa hết mọi khuất tất.
“Bởi vì tôi muốn luôn là người duy nhất ở bên cạnh cậu.”
Thục Đoan nhanh chân đi đến phòng y tế, cô muốn chuẩn bị thêm một ít thuốc sát trùng cùng băng gạt cho Nhã Điềm. Trông bộ dạng của Nhã Điềm thì có lẽ ngày mai thật sự không thể đến lớp được rồi. Cho dù có đến được cũng cần người dìu. Thục Đoan đang tưởng tượng rốt cục ngày mai ai sẽ là người dìu nó. Thục Đoan càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng thú vị nhưng cũng vô cùng rắc rối. Thục Đoan hơi nhếch lên một nụ cười, trong lòng cực kì vui vẻ. Bởi vì cô có thể thấy Khải Huy nhất định không để Nhã Điềm đi một mình. Nhưng cô lại không quên Nhã Điềm cũng vô cùng cô chấp.
Thục Đoan cứ nghĩ ngợi như vậy mà đi đến phòng y tế. Sau khi cô xin xong một số thứ cần thiết thì nhảy chân sáo đi về phòng, trên đường về cô va phải một người. Trên tay, một đống thuốc than cùng băng gạt rơi xuống. Thậm chí, người đối diện cũng rơi xuống một đống sách trên tay. Thục Đoan nhăn mặt, cô nhìn đồ rơi trên sàn mà không thôi thở dài. Cô ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Khánh Vy. Mắt của Khánh Vy hơi đỏ. Thục Đoan giật mình, cô lại ý thức được điều gì nên không dám mở miệng hỏi. Khánh Vy lại rối rít xin lỗi.
– Xin lỗi, xin lỗi! Chị không cố ý._giọng Khánh Vy có chút nghèn nghẹn.
– Không sao, chị không cần khẩn trương._Thục Đoan cười cười khoát tay cho qua, cô cúi đầu xuống muốn nhặt đống băng gạt kia.
– Chị…chị hơi vội. Để chị nhặt giúp em._Khánh Vy hối lỗi.
Khánh Vy là vì chạy trốn Nhất Khang nên mới vội vã đi không nhìn đường. Thục Đoan gật đầu cho qua, cô cũng không muốn truy cứu vì sao Khánh Vy lại vội. Cả hai người cùng giúp nhau nhặt đồ xong lại cùng nhau trở về phòng.
Trên đường đi, hai người cũng cùng im lặng không muốn nhắc đến chuyện không vui. Một lúc sau, điện thoại Thục Đoan có tin nhắn,
cô nhìn tên người gửi lại khóe môi hơi nhếch lên vui vẻ. Nhưng nội dụng tin nhắn lại làm cô sửng sốt một lúc.
“ Nhớ cậu thật, lát nữa gặp. Chị Khánh Vy không sao chứ? Cậu trông chị ấy hộ anh Nhất Khang nhé!”
Thục Đoan đọc xong lại thở dài một cái. Bây giờ thì cô biết vì sao Khánh Vy chạy như ma đuổi. Cô muốn rõ chỉ cần lôi Tần Trực ra hỏi lập tức rõ.
“ Đã biết. Lát nữa tôi không rãnh rồi, mai gặp vậy.”
“ Không cần vô tình vậy chứ? Không được gặp cậu tôi sẽ ngủ không ngon.”_Tần Trực bất mãn.
Thục Đoan nhìn tin nhắn mà dở khóc dở cười. Cô không biết người con trai này đang suy nghĩ cái gì nữa. Nhưng mối lần được cậu ta quan tâm cô đều cảm thấy có chút vui vẻ.
“ Tôi phải chăm sóc Nhã Điềm.”
“ Thôi vậy. Mai gặp.”
Thục Đoan nhíu mày nhìn tin nhắn, cô có thể mường tượng ra gương mặt thất vọng của Tần Trực.
Thục Đoan gửi tin xong, cô nhìn sang Khánh Vy lại bắt gặp ánh mắt Khánh Vy rõ ràng rất không tập trung. Thục Đoan biết điều cũng ngậm miệng lại. Khi đi về đến phòng, cô thấy Nhã Điềm đang khập khiễng bước đi trong phòng gương mặt khá khổ sở. Thục Đoan nhanh chóng đặt những thứ trên tay lên bàn rồi đi đến dìu Nhã Điềm.
– Nè, cậu không ngồi một chỗ còn đi tới đi lui, lỡ đâu bị ngã nó trầm trọng hơn thì sao?
– Tôi không sao, cậu nghĩ tôi phải nằm một chỗ mãi sao chỉ là trầy xước cỏn con thôi đâu có gì trầm trọng như cậu nói chứ._Nhã Điềm liếc Thục Đoan một cái lại nở nụ cười bất đắc dĩ.
– Tôi biết cậu ...