- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2506 Lượt
Nhã Điềm không nói đơn giản mỉm cười gật đầu đứng chờ Lệ Chi chạy đến từ phía sau. Khải Huy ở một bên buồn bực nhìn chằm chằm Lệ Chi chạy đến. Khải Huy tự hỏi kì đà ở đâu chạy ra vậy. Nhưng sắc mặt vẫn không đổi Khải Huy gật đầu với Lệ Chi một cái đang nhìn hắn mỉm cười. Lệ Chị vừa chạy đến liền đi sóng đôi với Nhã Điềm khuôn mặt có phần vui vẻ.
– Hôm nào cũng thấy cậu vội vã đi về, hôm nay sao lại ra trễ hơn mọi người vậy?_Nhã Điềm buộc miệng hỏi.
Thường ngày Nhã Điềm còn chưa kịp nói là chờ nó cùng đi thì đã thấy Lệ Chi chạy mất hút rồi. Hôm nay đột nhiên từ phía sau gọi nó hơi kì quái một chút.
– A, không có gì lúc nãy thầy Thoại có bảo tôi mang chồng hồ sơ hộ thầy đến phòng giáo viên. Vì vậy nên về muộn một chút, nếu không có lẽ hiện tại tôi đã đến kí túc xá rồi._Lệ Chi hi hi cười.
– Vậy bây giờ cũng có thể đi._Khải Huy không khách khí ở một bên đuổi người.
Nhã Điềm liếc mắt nhìn Khải Huy một cái không hiểu đang bị làm sao. Lệ Chi nhìn nhìn Khải Huy một cái lại phá lên cười. Lệ Chi không phải không biết hai người họ vẫn thường đi chung chẳng qua muốn chọc Khải Huy một chút thôi.
– Tôi và Nhã Điềm là bạn tại sao không thể đi chung?_Lệ Chi không nhục chí hiên ngang bước đi.
– Cậu không phải nói rằng muốn về kí túc xá sao, chúng tôi đi rất chậm cậu không cần theo._Khải Huy mỉm cười nhưng giọng nói rõ ràng lạnh băng.
Lệ Chi nở nụ cười càng thoải mái, đây gọi là buồn bực vì không được đi riêng với Nhã Điềm mới như vậy sao. Khải Huy cũng ích kỉ quá rồi ngay cả quyền kết bạn của Nhã Điềm cũng không cho sao?
– Ai…không cần lo tôi đi chậm được, buổi chiều đi chậm một chút tản bộ cũng tốt.
– Hai người đang nói cái gì vậy, một người nói một người cãi._Nhã Điềm nhăn mặt nhìn hai người bên cạnh.
– Không có gì._Khải Huy ho khan một tiếng mặc dù không cam nhưng vẫn cho qua.
Lệ Chi kéo tay Nhã Điềm vừa đi vừa kề sát tai nó thì thầm, lén la lén lút như là đang nói xấu người khác vậy.
– Tôi nói cho cậu biết Khải Huy chính là con quỷ hẹp hòi. Cậu ta là không muốn tôi đi cạnh phá đám nên mới muốn đuổi tôi đi.
Nhã Điềm vừa nghe xong liếc Khải Huy đang thản nhiên đi bên cạnh. Trên gương mặt kia hoàn toàn không nhìn ra có chỗ nào không bình thường. Nhưng nhớ đến ngữ điệu nãy giờ của Khải Huy, Nhã Điềm vừa bực vừa buồn cười. Nhìn Khải Huy hiện tại thật trẻ con. Trên môi Nhã Điềm không kìm được nổi lên ý cười, hắng giọng một cái lớn tiếng nói.
– Là như vậy sao? Cậu có quyển tiểu thuyết rất hay sao, chúng ta về nhanh tôi muốn xem._Nhã Điềm nói xong liền kéo Lệ Chi chạy đi.
Lệ Chi còn đang ngơ ngác còn tưởng là Nhã Điềm không nghe rõ mình nói cái gì. Nhưng trong nhất thời cũng hiểu ra liền cười vang một cái chạy đi.
– Quỷ hẹp hòi cậu đi một mình đi nhe!_Lệ Chi cười khoái trá xoay người lè lưỡi trêu chọc.
Khải Huy còn chưa hiểu gì đã thấy hai người con gái chạy đi một đoạn rồi. Khẽ nhíu mày như hiểu ra điều gì trong lòng thầm mắng Lệ Chi thêm mấy trăm lần. Khẽ lắc đầu cười khổ, đuổi người đi không được mà người mình muốn đi cùng cũng chạy mất đây là cái loại tình hình gì đây.
Chỉ là Khải Huy không biết có một người nào đó vẫn âm thầm cười, sở dĩ chạy đi là có chút xấu hổ mà thôi. Nghe được những lời Lệ Chi nói nên mặt có chút nóng không biết đi cạnh sẽ nói được gì đây.
Khải Huy không có chạy theo chỉ là chậm rãi đi, mắt không ngừng nhìn theo bóng dáng sắp khuất sau cửa cổng kí túc xá nữ mà cười ngây ngốc.
– Hôm nay không đicùng bạn gái sao?_Nhất Khang ở đâu phía sau cùng Khải Huy đồng thời rẽ sang hướng kí túc xá nam.
Đôi môi anh mỉm cười chẳng qua không thể che giấu đi vẻ châm chọc trong đó. Nhìn từ xa anh cũng đã thấy Nhã Điềm chạy đi rồi.
– Anh đừng tưởng vừa đi cùng bạn gái thì ở đây trêu em._Khải Huy mặt có chút méo mó.
– Anh không có._Nhất Khang sờ sờ mũi có chút mất tự nhiên.
Thật ra Nhất Khang cũng không nghĩ đến mình sẽ đi cùng Khánh Vy chỉ là trùng hợp anh ra khỏi thư viện lại gặp cô nên thuận đường đi chung mà thôi. Nhất Khang nghĩ đến lại khẽ thở dài, mặc dù đi cạnh nhưng đều là im lặng cũng không đáng đề cập đến.
– Không có thật sao, anh đừng tưởng em không biết hôm nay rõ ràng anh cố tình đến thư viện để chờ chị Khánh Vy.
Nhất Khang nhất thời trợn mắt nhìn Khải Huy sau đó không nói chỉ là lắc đầu cười. Cả Khải Huy cũng nhìn ra như vậy Khánh Vy có nhìn ra hay không. Nếu biết nhưng cô vẫn để anh đi bên cạnh chứng tỏ tình cảm của họ còn cứu vãn được. Muốn nói gì đó nhưng mắt thấy đã đến phòng Nhất Khang cũng không có phản bác Khải Huy. Bởi vì sự thật chính là như vậy.
————————————
Buổi chiều tản mát mùi hương nhàn nhạt của hoa sứ trắng được trồng quanh khuôn viên kí túc xá. Đa số học sinh trong kí túc xá sẽ đi tản bộ hoặc tập thể thao. Nhã Điềm cùng Thục Đoan đi ra ngoài tản bộ, Thục Đoan có ý định rủ Tần Trực cùng Khải Huy đi chung nhưng Nhã Điềm có ý không muốn. Thục Đoan chỉ nhún vai, dù sao cô cũng không muốn Nhã Điềm khó xử. Chỉ là chuyện cũ đã qua lâu như vậy Nhã Điềm vẫn ở trong lòng, nghĩ thế nào Thục Đoan vẫn cảm thấy không đáng.
Vừa đi Nhã Điềm vừa nói chuyện với Thục Đoan một số chuyện trong lớp, cùng Thục Đoan chia sẻ những chuyện vui hoặc hơi khó nghĩ. Thế mà cái điều Thục Đoan muốn chia sẻ nhất thì nó chưa bao giờ nói. Thục Đoan vẫn muốn biết giữa nó và Nam Thành đã xảy ra chuyện gì nhưng lại không dám mở miệng hỏi, chỉ sợ miệng vết thương chưa lành lại một lần nữa đau đớn.Nhu cầu nói và nghe hình như không hợp nhau thì phải.
-Tôi đi chung được không?
– Được, dù sao đường của chung chúng tôi không ngại._Thục Đoan cười cười.
Nhã Điềm chỉ cười có chút mất tự nhiên nh&igr...