- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2502 Lượt
Bên ngoài, Khải Huy cùng Tần Trực cả Tuấn Nguyên đã chờ sẵn mấy người họ cùng về. Nhã Điềm cùng Thục Đoan lấy xe đạp rồi cũng cùng nhau ra về. Anh Trúc cũng cùng họ về. Khải Huy nhíu mày nhìn Nhã Điềm dắt xe đạp ra khỏi cổng.
– Tôi chẳng phải nói sẽ đưa cậu về sao, cần gì lấy xe._Khải Huy khẽ thở dài.
Nhã Điềm giật mình nhìn Khải Huy, hơi sương mờ áo dường như lãng đãng quanh người Khải Huy. Mái tóc chải rối, gương mặt lạnh tanh nhưng nhìn hắn hiện tại cũng có một vẻ đẹp gì đó mờ ảo mà Nhã Điềm không nắm bắt được, đôi con ngươi đen nhìn nó nửa như trách móc nửa như bất lực.
– Không cần, đường rất xa tôi muốn tự đạp xe về sẽ tốt hơn.
– Từ khi nào cậu biết khách sáo như vậy?
– Không phải tôi thích tự mình đạp xe hơn.
– Được rồi, không nói nữa đi thôi.
Khải Huy chần chừ một chút liền đạp xe đi trước, mọi người cũng đạp theo sau. Nhã Điềm thở nhẹ một cái giống như vừa giải quyết xong một chuyện khó khăn vậy. Nó không phải không nhớ lời hắn nói mà là không muốn làm theo mà thôi. Ngày hôm qua, trước khi tạm biệt nhau hắn đã nói sẽ chở nó về. Nó lúc đó không có đồng ý chỉ nhẹ mỉm cười nhưng đến đêm nó lại suy nghĩ mông lung. Nghĩ đến ánh mắt đầy oán giận của Anh Trúc thì nó cũng không còn muốn hắn chở về nữa.
Trong một lúc Khải Huy chưa đi bao xa đã nghe có người gọi từ xa:
– Khải Huy!_Anh Trúc chạy thêm vài bước để đến gần Khải Huy.
Khải Huy dừng xe, nhìn Anh Trúc một cách khó hiểu. Tuy vậy hắn vẫn nở nụ cười đúng lễ.
– Có chuyện gì, cậu chưa về sao? Sao còn chưa lấy xe.
– Bánh xe của tôi bị xẹp rồi cậu có thể chở tôi về được không dù sao nhà tôi cũng cùng đường._Anh Trúc tươi cười, gương mặt có chút khó xử.
Thục Đoan leo lên xe trợn mắt nhìn một màn này, khẽ thở dài xoay sang nhìn Nhã Điềm chỉ thấy nó dửng dưng làm như không nghe không thấy chuyện gì. Khóe môi Tuấn Nguyên lại nhếch lên một nụ cười. Nhã Điềm nhìn nụ cười này liền cứng người, trong hơi sương mờ ảo hình ảnh này quá giống Nam Thành.
Khải Huy hơi không tự nhiên nhưng cũng không có lí do từ chối Anh Trúc. Thật ra nếu Nhã Điềm có ngồi dù gặp tình trạng này nó cũng sẽ nhường chỗ cho Anh Trúc. Khải Huy gật đầu đồng ý lại ngoảnh mặt đi nơi khác. Liếc nhìn Nhã Điềm chỉ thấy nó nhìn hắn một cái rồi cũng đạp xe đi không nói gì nữa, bên cạnh còn có Tuấn Nguyên. Ánh mắt Khải Huy thoáng hiện một tia ảm đạm không nói nên lời.
Anh Trúc cong môi cười ngồi trên xe Khải Huy, đưa tay nắm vạt áo hai bên eo Khải Huy. Khải Huy cứng đờ người bảo bỏ ra cũng không được mà để yên như vậy cũng không xong. Cứ như vậy làm như không hay không biết.
Nhã Điềm với Thục Đoan, Tần Trực với Tuấn Nguyên đạp xe sóng đôi nói chuyện. Tuy vậy, vẫn có thể nhận ra Nhã Điềm không vui. Sau khi ra khỏi cổng trường, Tuấn Nguyên rẽ theo hướng khác.
– Nhã Điềm tạm biệt, vài ngày sau gặp lại._Tuấn Nguyên mỉm cười.
– Tạm biệt!_Nhã Điềm cũng vẫy tay chào.
Nhã Điềm hơi lặng người nhìn theo bóng lưng Tuấn Nguyên dần xa mới thu hồi tầm mắt. Nhã Điềm xoay người muốn đạp xe đi lại chạm phải ánh mắt u ám của Khải Huy. Nhã Điểm không rõ vì sao bản thân có cảm giác chột dạ.
– Thục Đoan, mấy ngày tới không gặp được cậu sẽ rất nhớ cậu._Tần Trực nhìn Thục Đoan ánh mắt ủy khuất.
– Bạn bè không gặp mấy ngày dĩ nhiên sẽ nhớ._Thục Đoan thờ ơ như không hiểu.
– Không phải nhớ kiểu đó.
– Vậy chứ nhớ kiểu gì?
– Thật ra, cái này…_Tần Trực lại gãi đầu mặt hơi đỏ muốn nói lại không dám mở miệng.
– Được rồi, tôi cũng nhớ cậu thì được chứ gì._Thục Đoan cố nhịn cười.
Nghe được một câu này, mắt Tần Trực chợt sáng lên như nhận được món quà thật lớn, thật ý nghĩa vậy. Rồi cả hai lại chìm trong im lặng.
Đi được một lúc, con đường về nhà Tần Trực khác với bốn người còn lại nên cũng theo một hướng khác. Thục Đoan cùng Nhã Điềm vẫn tiếp tục chạy lúc này chỉ còn hai người chạy bên cạnh. Thục Đoan lâu lâu lại ngoảnh mặt ra phía sau muốn nhìn thái độ của Anh Trúc.
– Nhã Điềm cậu không thấy kì lạ sao?
– Kì lạ cái gì?
– Thì là bánh xe bị xẹp đó._Thục Đoan nhỏ giọng nói giống như sợ người khác nghe thấy.
Nhã Điềm tay nắm tay lái cóchút cứng lại. Cho dù thấy kì lạ thì làm sao bây giờ. Nó cũng không thể nói ra điều kì lạ này.
– Thì xui xẻo cũng đâu có gì lạ.
– Không phải, ngày hôm qua tôi thấy Anh Trúc lấp lấp ló ló trong nhà xe, có phải là tự
làm xẹp bánh xe mình hay không?
– Không thể nào, đâu có ai ngu ngốc đi làm xẹp bánh xe của mình chứ?_Nhã Điềm phủ nhận.
– Cậu không thấy bánh xe xẹp rất có lợi sao?
– Có lợi chỗ nào?
– Thì chính là được giống như bây giờ vậy đó._Thục Đoan vừa nhướn mày ra hiệu ở phía sau.
Nhã Điềm bây giờ mới hiểu nhưng chỉ mỉm cười không đáp. Trong mắt nó thì bạn bè chở nhau là chuyện bình thường, vả lại số lần nó thấy Khải Huy chở Anh Trúc cũng không ít. Xem như đây là một lần trong số đó cũng không sao. Nhưng thật ra năm đó mỗi lần thấy Khải Huy chở Anh Trúc nó cũng bắt Nam Thành chở nó. Để làm gì? Chính nó biết rất rõ vì nó tức giận Khải Huy nên cũng muốn có một người ở bên cạnh mà thôi. Người con trai đó rõ ràng biết nó không vui khi được cậu chở nhưng luôn mỉm cười vui vẻ. Ngay cả đến khi ra đi cũng chưa hề trách nó.
Con đường về nhà quen thuộc dần hiện ra. Con đường thẳng tắp, hàng băng lăng với tán cây rậm rạp hai bên đường. Bây giờ nắng bắt đầu lên cao, ánh nắng chiếu những tia nắng xuống mặt đường, những chiếc lá bóng loáng xanh mướt được ánh nắng phản chiếu óng ánh lạ thường. Gió sớm lay động, vài chiếc lá k...