- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2510 Lượt
– Là như vậy sao, thế sao lúc trước cậu không cùng vào đây học cùng Khải Huy và Thục Đoan một thể?_Lệ Chi vì xem Nhã Điềm là bạn tốt nên những gì trước kia của Nhã Điềm đã trải qua cô đều muốn biết.
Nhã Điềm nghe được câu hỏi của Lệ Chi sắc mặt liền tái nhợt, một thứ đau đớn nào đó lại chạy ngang cứa thật mạnh vào tim nó. Nó cũng tự hỏi vì sao bản thân năm đó không đối mặt mà phải trốn tránh để làm gì. Hiện tại nó vẫn là trở về nơi cũ nhưng bóng dáng cũ đã không còn, đã không còn người con trai ngày ngày cười nói dịu dàng quan tâm nó từng chút một.
Lệ Chi giật mình khi thấy sắc mặt của Nhã Điềm thật không tốt, tự bản thân thấy mình lại hỏi điều không nên hỏi.
– Cậu không sao chứ Nhã Điềm?
– Tôi không sao chỉ là nhớ tới chuyện cũ._Nhã Điềm cười gượng cố lấy lại bình tĩnh.
– Nếu cảm thấy không thể nói tôi cũng không muốn biết nữa._Lệ Chi cố gượng nói cho qua.
– Không sao, khi nào có cơ hội tôi sẽ kể cho cậu nghe hiện tại không tiện nói ra._Nhã Điềm nhẹ cười.
Lệ Chi thở nhẹ ra một cái còn tưởng chính mình khơi gợi lại nỗi đau của Nhã Điềm chứ. Thật ra chuyện của Nhã Điềm cô cũng từng nghe Thục Đoan nói qua, nhưng hiện tại trước mặt Nhã Điềm muốn khuyên lại không thể khuyên. Cái cô muốn biết ở đây là chuyện của chính Nhã Điềm nói ra sẽ thật hơn. Dù sao qua truyền miệng cũng không tốt, chính Thục Đoan cũng thừa nhận bản thân không biết nhiều về chuyện này. Người rõ nhất cũng chỉ có Khải Huy hoặc Nhã Điềm.
Bảo Lệ Chi đi hỏi Khải Huy chẳng thà tự đập đầu mình còn tốt hơn, mà bảo đi hỏi Nhã Điềm vừa nhìn đến gương mặt đau thương kia làm sao mở miệng đây. Lệ Chi thầm thở dài một cái liếc mắt liền thấy Khải Huy nên ngậm miệng tiếp tục gặm bánh.
Nhã Điềm nhìn ra cửa liền thấy Khải Huy nhìn nó cười cười, tên này cũng thật lạ bị khiển trách vẫn còn cười với nó được. Nhã Điềm không tự giác cảm thấy buồn cười cũng cong môi cười đáp trả.
– Cậu là thần kinh có vấn đề sao, bị khiển trách vẫn có thể cười._Nhã Điềm mở miệng lại mắng hắn một cái.
– Tôi là vì cậu mới bị khiển trách cậu còn bảo tôi thần kinh có vấn đề._Khải Huy đi đến liền ngồi xuống cạnh Nhã Điềm.
Dù sao hiện tại là giờ giải lao cũng không có ai chú ý đến họ. Là người khác không chú ý thôi nhưng vẫn có hai người chú ý. Ánh mắt Anh Trúc không kìm nén được những tia ghen tị cùng tức giận nhưng cũng không có cách tách hai người kia ra, dù sao hai người họ là bạn thân cô lấy quyền gì để cấm. Huống hồ ngày hôm đó Khải Huy đã nói rất rõ ràng người hắn yêu chính là Nhã Điềm, Đặng Anh Trúc cô có thể chen chân vào sao.
Tuấn Nguyên ngồi một bên đọc sách, thái độ là như vậy có chút lãnh đạm thờ ơ nhưng tất cả đều đặt vào mắt. Lại còn cái tin đồn quái quỷ kia khiến cho mọi người càng chắc rằng hai người kia là một cặp. Tuấn Nguyên thật không đủ bình tĩnh để chấp nhận, mặc dù biết hiện tại hai người họ không có gì nhưng làm sao biết được một ngày nào đó họ có tiến triển hay không. Ngày đó một câu của Khải Huy đã khiến cậu ta mất ngủ cả đêm cũng may Nhã Điềmkhông nghe được, nếu nghe được thì sao là chấp nhận hay là từ chối.
Nhã Điềm cũng không có chú ý đến có hai đôi mắt đang chăm chú nhìn về phía mình vẫn là nói chuyện châm học Khải Huy.
– Tôi là thấy cậu làm càn quen rồi thì có.
– Cậu cũng thật hiểu tôi._Khải Huy đắc ý cười nghiêng đầu nhìn Nhã Điềm.
– Tôi mà còn không hiểu cậu hay sao._Nhã Điềm liếc Khải Huy một cái.
– Vậy cậu hiểu tim tôi không? Cho đến bây giờ nó cũng chỉ chứa một người._Khải Huy vừa nói ánh mắt liền chuyển sang ảm đạm.
Đây là câu hắn muốn nó trả lời nhất, muốn nó hiểu nhất, là nó hiểu hay giả vờ không hiểu.
Nhã Điềm bị một câu hỏi này làm cho nụ cười cứng đờ liền lờ đi không trả lời, không nhanh không chậm xoay mặt sang chỗ khác lại thoáng một tia đau lòng trong trong đôi mắt buồn miên man.
– Cậu lúc nào cũng đùa được.
Khải Huy lắc đầu cười khổ không muốn nói tiếp dù sao nó không muốn suy nghĩ vẫn là không thể ép.
– Đúng vậy tôi đùa để cho cậu vui thôi không cần nghĩ nhiều.
Đùa sao? Rõ ràng không phải đùa nhưng vẫn cứ phải thừa nhận đấy thôi.
Nhã Điềm chợt cười nhưng không biết là cười vì điều gì, nhưng nó cảm nhận rằng câu nói kia là câu nói xuất phát từ nội tâm của Khải Huy không phải một câu nói đùa.
– Đúng rồi lúc nãy cậu bị khiển trách như thế nào có cần tôi giải thích hộ không?
– Không cần đâu dù sao quy tắc vẫn là quy tắc, tôi vẫn là trái quy định trước cậu lo cho tôi sao như vậy tốt rồi, ha ha_Khải Huy lại cười đắc ý xoa đầu Nhã Điềm một cái.
– Cậu…như vậy vẫn có thể cười đúng là khác người.
Nhã Điềm tức giận liếc Khải Huy liền lấy vở ra xem bài không quan tâm đến con người ngồi cạnh. Chỉ là con người kia một khắc cũng không dời mắt khỏi nó.
Tiếng trống vào học vang lên, hai con người liếc mắt nhìn nhau một tức giận, một hài lòng cũng đem tâm tình cất đi tập trung vào học.
Chương 16: Chịu phạt
“ Nam Thành xem ra cả đời này tôi vẫn tiếp tục chịu phạt có đúng không?”
Trời chiều nhàn nhạt, nắng tắt có ráng hồng nơi chân trời. Sau tiếng chuông, buổi học chiều đầy buồn chán cũng kết thúc. Tất cả học sinh hối hả ra về, cười cười nói nói đủ thứ để bàn luận. Họ cũng không có nhiều thời gian để tán gẫu dài dòng vì còn phải trở về kí túc xá.
Nhã Điềm cũng cùng Khải Huy
đi ra khỏi lớp, Nhã Điềm vẫn như vậy có chút lãnh đạm không nói nhiều cho lắm. Khải Huy chỉ là im lặng đi bên cạnh. Đối với Khải Huy chỉ là ở bên cạnh Nhã Điềm cũng tốt lắm rồi. Nếu thật sự lựa chọn Khải Huy lựa chọn được ở cạnh Nhã Điềm mọi nơi, mọi lúc mà nó cần.
– Nhã Điềm đợi tôi một chút chúng ta...