- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2529 Lượt
Nhã Điềm cũng không có chú ý đến có hai đôi mắt đang chăm chú nhìn về phía mình vẫn là nói chuyện châm học Khải Huy.
– Tôi là thấy cậu làm càn quen rồi thì có.
– Cậu cũng thật hiểu tôi._Khải Huy đắc ý cười nghiêng đầu nhìn Nhã Điềm.
– Tôi mà còn không hiểu cậu hay sao._Nhã Điềm liếc Khải Huy một cái.
– Vậy cậu hiểu tim tôi không? Cho đến bây giờ nó cũng chỉ chứa một người._Khải Huy vừa nói ánh mắt liền chuyển sang ảm đạm.
Đây là câu hắn muốn nó trả lời nhất, muốn nó hiểu nhất, là nó hiểu hay giả vờ không hiểu.
Nhã Điềm bị một câu hỏi này làm cho nụ cười cứng đờ liền lờ đi không trả lời, không nhanh không chậm xoay mặt sang chỗ khác lại thoáng một tia đau lòng trong trong đôi mắt buồn miên man.
– Cậu lúc nào cũng đùa được.
Khải Huy lắc đầu cười khổ không muốn nói tiếp dù sao nó không muốn suy nghĩ vẫn là không thể ép.
– Đúng vậy tôi đùa để cho cậu vui thôi không cần nghĩ nhiều.
Đùa sao? Rõ ràng không phải đùa nhưng vẫn cứ phải thừa nhận đấy thôi.
Nhã Điềm chợt cười nhưng không biết là cười vì điều gì, nhưng nó cảm nhận rằng câu nói kia là câu nói xuất phát từ nội tâm của Khải Huy không phải một câu nói đùa.
– Đúng rồi lúc nãy cậu bị khiển trách như thế nào có cần tôi giải thích hộ không?
– Không cần đâu dù sao quy tắc vẫn là quy tắc, tôi vẫn là trái quy định trước cậu lo cho tôi sao như vậy tốt rồi, ha ha_Khải Huy lại cười đắc ý xoa đầu Nhã Điềm một cái.
– Cậu…như vậy vẫn có thể cười đúng là khác người.
Nhã Điềm tức giận liếc Khải Huy liền lấy vở ra xem bài không quan tâm đến con người ngồi cạnh. Chỉ là con người kia một khắc cũng không dời mắt khỏi nó.
Tiếng trống vào học vang lên, hai con người liếc mắt nhìn nhau một tức giận, một hài lòng cũng đem tâm tình cất đi tập trung vào học.
“Vậy cậu hiểu tim tôi không? Cho đến bây giờ nó cũng chỉ chứa một người.”
Người ta nói cái gì cũng có cái giá của nó, đã làm thì cũng phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm.
Hiện tại trong văn phòng đoàn trường có một bí thư đang chịu khiển trách, còn phải viết một tờ kiểm điểm. Nói gì thì nói bí thư lại phải viết kiểm điểm cũng thật là chấn động cả khối mười một.
Cả khối đồn rằng bí thư Hoàng Khải Huyngang nhiên ban ngày ban mặt xông vào phòng tại kí túc xá nữ. Cái này không biết là tin xấu hay tin tốt đây, nhưng đối với Nhã Điềm là một tin cực kì xấu. Bởi vì nó cho rằng tại nó nên Khải Huy mới bị khiển trách. Nhã Điềm không biết làm thế nào cho phải, nó muốn giải thích cho mọi người biết nhưng chỉ sợ càng giải thích càng rối mọi hiểu lầm lại càng lớn.
Khải Huy bước ra từ văn phòng đoàn mặt không chút đổi sắc cũng không có gì buồn bực. Chuyện bị khiển trách cũng không có gì gọi là to tát đối với Khải Huy, nói hắn không quan tâm người khác nhận xét thế nào về mình cũng là một sự thật. Chẳng qua còn một tin đồn khiến hắn thật để ý tới thậm chí càng đồn nhiều càng tốt.
Cái tin đó chính là bí thư Hoàng Khải Huy vì yêu học sinh mới chuyển về là Lâm Nhã Điềm nên không ngại quy định thậm chí xảy ra giằng co cùng học sinh mới Trần Tuấn Nguyên. Đúng là tin này có phần đúng cũng có phần sai, chỉ tội Nhã Điềm phải nhận thật nhiều ánh mắt.
Lệ Chi ngồi một bên miệng nhồm nhoàm không biết bao nhiêu thứ cứ cười cười nhìn Nhã Điềm trêu chọc.
– Nhã Điềm cậu và Khải Huy thật sự yêu nhau sao?
– Không có, cậu đừng có nói lung tung._Nhã Điềm đang đọc sách cũng phải ngẩng mặt phản bác.
Nó tự nghĩ bây giờ là tình hình gì vậy suốt ngày nó đều nghe Lệ Chi nhắc đến chuyện này cũng thật nhàm chán. Nhưng nó không biết nên nói thế nào cho phải nửa muốn nói rõ nửa muốn không, nghĩ đi nghĩ lại nó vẫn là chọn cách từ chối nhận cái tin đồn vớ vẩn kia.
– Cậu rõ ràng nói dối không chớp mắt, tôi thấy Khải Huy rõ ràng rất thích cậu mới đối xử tốt với cậu như vậy, chứ từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy cậu ta đối tốt với bất cứ ai._Lệ Chi bĩu môi xem thường lời nói của Nhã Điềm.
Lệ Chi cũng có chút thích thú khi nghe được tin này, dù sao cô cũng cảm thấy Nhã Điềm cũng rất hợp với Khải Huy. Mặt khác Lệ Chi cũng không thích bộ dạng kênh kiệu của Anh Trúc nên cô nghĩ nếu Anh Trúc nghe được tin này không tức hộc máu chết đi.
Nguyền rủa người khác cũng có chút ác mồm ác miệng, Lệ Chi thầm vái về nhà sẽ ăn chay để chuộc lỗi nhưng hiện tại rủa vẫn cứ rủa. Cảm giác được đắc ý cũng là không tệ.
– Cậu có thể nói nhỏ giùm tôi một chút hay không nếu để người khác nghe được thì không hay đâu._Nhã Điềm trừng mắt nhìn Lệ Chi mồm mép không dứt.
Đúng là từ khi vào học cho đến giờ Nhã Điềm cũng không có nhiều bạn cho lắm ngoài Thục Đoan thì Lệ Chị chính là người bạn thân nhất rồi. Nên bất cứ chuyện gì liên quan đến Nhã Điềm đều được Lệ Chi tỉ mẩn để ý.
– Có cái gì phải sợ tôi nói sự thật mà, vậy cậu thử nói xem vì sao cậu ta đối với cậu tốt như vậy mà không đối tốt với Anh Trúc hay tôi chẳng hạn._Lệ Chi vừa nói vừa đắc ý cười.
Nhã Điềm đưa chai nước lên uống một ngụm xém nữa thì sặc, Nhã Điềm tránh nhất chính là nhắc đến Anh Trúc nhưng Lệ Chi lần nào cũng lôi Anh Trúc vào còn bảo như vậy sẽ làm chuyện thêm sinh động.
– Đó là vì tôi và cậu ấy là bạn thân, là hàng xóm đã hiểu chưa._Nhã Điềm không chấp lắc đầu hết s�...