- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2504 Lượt
Nam Thành vẫn là như vậy cậu có một nụ cười ấm áp luôn chăm sóc quan tâm Nhã Điềm, cậu cũng không biết rằng chính mình đã làm tổn thương một trái tim. Trong lòng cậu vẫn xem hai người là những người bạn thân,nhưng cậu đối với Nhã Điềm lại có một cảm giác khác đã vượt qua tình bạn. Nếu như Thục Đoan và Nhã Điềm đều là bạn thân của hắn vì sao khi đứng trước mặt Thục Đoan cậu không hề có cảm giác gì gọi là đặc biệt.
Bóng dáng Khải Huy càng đi càng xa nhưng cùng lắm chỉ là cách vài chục bước vì sao Nhã Điềm bước mãi vẫn không kịp, bên cạnh nó cũng chỉ có Nam Thành và Thục Đoan. Nhã Điềm rất muốn đi nhanh một chút để đuổi kịp Khải Huy nhưng lại có một sợi dây vô hình nào đó kéo nó lại. Nhìn sang bên cạnh nó vẫn thấy nụ cười của Nam Thành, ánh mắt vẫn là như vậy trìu mến đến mức người ta không thể từ chối.
– Khải Huy cậu có thể đi chậm một chút chờ chúng tôi được không?_Thục Đoan nở một nụ cười chọc Khải Huy.
Thục Đoan vẫn biết Khải Huy nhanh nhẹn, cá tính hơi quái dị một chút nhưng thật ra vẫn là một người dễ gần biết quan tâm người khác. Cô thậm chí còn biết người mà Khải Huy xem trọng trong mắt cũng chỉ có Nhã Điềm nhưng vì sao hắn luôn né tránh Nhã Điềm thì cô lại hoàn toàn không biết.
– Các cậu đi nhanh lên một chút thì được rồi!
Bảo hắn đi lùi lại không bao giờ có chuyện đó xảy ra, đối với Khải Huy sẽ chỉ có bước tới không có bước lùi, chỉ là người khác đi theo hắn cũng không có cửa để hắn đi theo người khác. Nghĩ như vậy Khải Huy nhếch môi cười nhạt phải chăng lòng tự tôn của hắn quá cao chính vì vậy mà không muốn thổ lộ với Nhã Điềm để nó từng ngày từng ngày càng cách xa hắn. Để một ngày Nhã Điềm là của Nam Thành không phải của hắn. Nam Thành luôn khác hắn, cậu luôn ân cần chu đáo quan tâm đến từng động thái của Nhã Điềm sẵn sàng đi chậm lại để đợi Nhã Điềm, sẵn sàng vì Nhã Điềm làm tất cả mọi thứ.
Một thoáng kí ức lại hiện về trong tâm trí Khải Huy, hôm nay trời cũng mưa như vậy hắn cũng ngồi trên lan can của khu kí túc xá để ngắm mưa, mưa hôm nay còn nặng hạt hơn ngày đó. Đặc biệt mưa hôm nay không còn sự hiện diện của Nam Thành cũng không còn Nhã Điềm ngồi cạnh hắn như ngày ấy. Mưa vẫn rớt hạt đều đặn như trút bầu tâm sự, Khải Huy cũng mang trong lòng một bầu tâm sự vì sao hắn không thể bày tỏ với ai, hắn không thể quên chuyện ban sáng Nhã Điềm cùng Tuấn Nguyên lôi lôi kéo kéo khiến hắn gần như sụp đổ.
Khải Huy khẽ nhắm mắt cũng không muốn nhớ nữa càng nhớ
hắn chỉ càng cảm thấy tim lạnh buốt, cảm giác hụt hẫng cùng cô đơn bủa vây lấy hắn. Bên tai hắn tiếng mưa vẫn không dứt làm cho người mang tâm sự càng thêm thê lương.
– Nè ngồi đây làm gì? Lại nhớ Nhã Điềm sao?_Tần Trực cũng nhảy phóc lên lan can nhếch môi cười trêu chọc.
Tần Trực học ban xã hội nên tâm trạng cũng nghệ sĩ hơn biết nắm biết buông đúng lúc để tâm trạng bản thân luôn vui vẻ vì vậy mà cậu ta chính là người thích hợp để người ta chia sẻ tâm sự.
Khải Huy vẫn vậy nhắm mắt không đáp trả, hắn biết cho dù nói ra cũng chẳng giải quyết được gì ngoài chuyện thêm phiền lòng.
– Sao không trả lời, hiện tại tôi rất có tâm trạng cho người ta tâm sự._Tần Trực tiếp tục độc tấu.
Trời mưa đã buồn ngồi độc tấu một mình thật không nên, Tần Trực cũng lặng lẽ nhìn mưa rơi trong lòng cũng dâng lên cảm xúc mơ hồ.
– Cậu có tâm trạng nhưng tôi không có tâm trạng.
Khải Huy cất giọng lạnh lùng liền nhảy khỏi lan can đi vào phòng, hắn bình thường thích ở một mình bây giờ liền xuất hiện con ma nhiều chuyện này suốt ngày bám lấy hắn bày tỏ tâm sự không buông.
– Cần gì cáu gắt như vậy chỉ là bạn ấy có bạn trai mới thôi mà._Tần Trực nhảy xuống khỏi lan can đi theo Khải Huy lải nhải.
Chuyện Khải Huy buồn là chuyện gì cậu ta biết tuốt, nhưng hình như cậu ta lại không biết cái miệng hại cái thân, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy.
Khải Huy dừng bước trừng mắt nhìn Tần Trực đang cười vô tội vạ, Tần Trực bị ánh nhìn sắc bén của Khải Huy làm cho hoảng sợ nở nụ cười cứng đờ. Đừng nhìn cậu ta như vậy chẳng qua mắt cậu ta thấy thế nào thì nói thế ấy thôi, người không biết không có tội.
– Cậu là muốn ăn đòn có đúng không?
Nuốt hoảng sợ xuống tận đáy lòng, Tần Trực vỗ vai Khải Huy một cái liền tìm đường thoát thân.
– Dĩ nhiên không, nhưng cậu nên suy nghĩ cho thoáng một chút!
Khải Huy nhíu mày một cái nhìn theo bóng dáng Tần Trực dần biến mất sau cửa phòng, ý cậu ta là gì bảo hắn đừng để ý đến chuyện Nhã Điềm có bạn trai hay không tiếp tục làm điều mình muốn hay bảo hắn buông tay khỏi mối tình này.
Khải Huy bước vào phòng với một loạt những suy nghĩ nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi hình ảnh đã thấy.
———————————-
Mưa!
Mưa lại rơi!
Nhã Điềm đứng trước cửa phòng ngắm mưa rơi, nó có rất nhiều kí ức về mưa bên cạnh Nam Thành và Khải Huy. Mỗi một lần nhớ đến nó đều cảm thấy tự trách, cảm thấy tim mình đau nhói, đã một năm nhưng nó vẫn không thể quên. Làm sao có thẻ tình bạn đơn thuần ấy trong ngần ấy năm, tình yêu ngộ nhận ấy đã cướp đi một sinh mạng.
"Nam Thành nếu có một điều ước tôi vẫn ước rằng chúng ta sẽ không yêu nhau như vậy cậu cũng đã không rời xa tôi, rời xa thế giới tốt đẹp đang chờ cậu phía trước"
– Cậu cũng rất biết suy tư nhỉ?_Anh Trúc từ đâu liền xuất hiện bên cạnh buông lời châm chọc.
– Chỉ là một chút tâm trạng cũng không nghĩ sẽ phiền cậu bận tâm.
– Cậu và Tuấn Nguyên đúng là quan hệ không tầm thường._Anh Trúc nhếch môi cười.
Giọng điệu của Anh Trúc mang theo vị chua chát khiến Nhã Điềm có chút đau xót trong lòng. Nếu nói vì lỗi lầm kia Nhã Điềm không thể đối mặt v...