- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2507 Lượt
Sân trườngDuyệt Phương ồn ào giờ ra chơi, cả bốn người cùng nhau mua đầy ắp thức ăn nhanh liền kéo nhau ra một góc có ghế đá dưới tán cây bằng lăng trò chuyện, đọc sách. Nhã Điềm vẫn thích ngồi tán gẫu hơn là đọc sách, nó thường nói đến gây gỗ với Khải Huy thì mới thôi cứ hễ bị Khải Huy đe dọa liền nép sau lưng Nam Thành. Cậu chỉ khẽ mỉm cười liền dùng toàn lực che chắn cho dù biết Khải Huy chỉ là đùa giỡn vốn không dám làm gì Nhã Điềm nhưng mỗi lần đứng sau Nam Thành đều mang đến cho nó một cảm giác an toàn. Nụ cười của cậu ấm áp như nắng ban mai khiến cho bất cứ ai dù trong tâm trạng cô đơn cũng cảm thấy được sưởi ấm, sự lạnh lẽo đó cũng bị nụ cười của cậu thiêu đốt.
Khẽ liếc mắt nhìn trời, Nhã Điềm cố hít thật sâu kìm nén đau thương trong lòng, nó muốn xua đi những kí ức có hình ảnh của Nam Thành nhưng mãi không xua được. Trời hôm nay thật u ám như chính lòng của Nhã Điềm.
– Tôi và Tuấn Nguyên vốn chỉ có quan hệ bạn bè hết sức bình thường.
– Bình thường hay không trong lòng cậu biết rõ.
Anh Trúc liếc mắt khinh thường nhìn Nhã Điềm rồi đi thẳng vào trong, những tình cảm của Nhã Điềm trước kia quá phức tạp cho dù có nói ra cũng chẳng ai có thể hiểu huống hồ một người có lòng dạ hẹp hòi cùng ích kỉ như Anh Trúc càng không thể hiểu được. Anh Trúc một lòng muốn chiếm dụng cho mình một tình yêu nhưng chưa bao giờ chịu nhận thức rằng tình yêu không thể chỉ có từ một phía.
Anh Trúc thiết nghĩ nếu không có Nhã Điềm thì Khải Huy sẽ không đau khổ với mối tình đơn phương đó và cũng sẽ không hờ hững với cô cho đến tận bây giờ. Nếu Nhã Điềm đã rời khỏi Khải Huy trong ngần ấy thời gian vì sao còn quay lại muốn tranh đoạt tình yêu với cô sao, chuyện đó hoàn toàn không thể xảy ra vì sao một tình yêu cô đã nuôi hi vọng bấy lâu liền bị sự xuất hiện của Nhã Điềm đạp đổ.
Tình yêu cũng giống như một vòng tròn nếu hai người thật sự có tình cảm với nhau, cùng né tránh nhau cố đi ngược chiều nhau nhưng đến một lúc nào đó kết thúc một vòng quanh co họ vẫn gặp lại nhau trên vòng tròn định mệnh đó có muốn tránh cũng không khỏi.
Nhã Điềm đã cố từ bỏ Khải Huy thế nhưng nó đi một vòng thật lớn lại trở về bên cạnh Khải Huy với tư cách một cô bạn thân. Thật buồn cười, Nhã Điềm và Nam Thành đã có khoảng thời gian gọi là yêu nhau vì sao cô không cảm nhận được nỗi đau đớn trong tình yêu vì sao chỉ có day dứt, hối hận cùng nỗi đau khi mất đi người bạn thân. Trong khi chỉ là rời xa Khải Huy rất nhẹ nhàng nhưng tim nó đau vô cùng lại không có can đảm đối diện.
– Cậu không sao chứ? Lúc nãy Anh Trúc đã nói gì với cậu?_Thục Đoan thấy trên nét mặt Anh Trúc bực dọc vào phòng mà có chút thắc mắc.
Đi ra liền thấy Nhã Điềm đưa đôi mắt buồn ảm đạm nhìn lên bầu trời, Thục Đoan không hỏi cũng biết nó lại nhớ về quá khứ, một cái quá khứ nên quên đi nó lại cố nhớ.
– Không có gì._Nhã Điềm xoay mặt nhìn Thục Đoan mỉm cười một cái rồi lại tiếp tục hướng về phía trời xa ngắm nhìn mưa rơi.
Thục Đoan cũng không muốn cố hỏi nữa dù sao những chuyện mà Nhã Điềm giấu kín trong lòng còn rất nhiều giấu thêm một chuyện cũng không có gì quan trọng.
– Cậu nghĩ giờ này Nam Thành có nhìn thấy chúng ta không ?_Nhã Điềm nhẹ nhàng nhìn mây trôi lời nói mang chút trầm lắng cùng buồn bã.
Nhã Điềm biết trên đời này vốn không có thần tiên cũng không có hồn ma, chết là hết là kết thúc một sinh mạng nhưng nó vẫn nghĩ Nam Thành vẫn còn tồn tại đâu đó để dõi theo những đứa bạn thân.
– Không.
Đáp một tiếng gọn lõn, Thục Đoan muốn phủ nhận tất cả sự hi vọng ngốc nghếch của Nhã Điềm. Mọi thứ có dính dán đến Nam Thành đã không còn tồn tại từ lâu rồi đừng cố nghĩ đến và cũng đừng hi vọng một điều gì đó từ nó cả.
Nhã Điềm khẽ cười một tiếng vì lời đáp thẳng thừng của Thục Đoan, cô từ trước đến giờ vẫn như vậy cái gì có thật sẽ thừa nhận, không có thật một chữ cũng không nói dối.
– Cậu không thể tưởng tượng một chút sao? Học xã hội vì sao khô khan như vậy, rõ chán!
– Chính vì tôi học xã hội nên muốn dùng nó để thuyết phục những người ngu ngốc như cậu ra khỏi cái gọi là hư ảo.
Được một người bạn thân suốt ngày ở bên tai giáo huấn Nhã Điềm còn không tỉnh sao, chỉ có điều quá khứ kia cũng là một phần trong cuộc sống chỉ có thể xếp nó gọn gàng trong một góc của tâm hồn vốn không có khả năng xóa bỏ nó.
Nhã Điềm khẽ thở dài một tiếng chắc có lẽ đã đến lúc phải đối mặt và chối bỏ nó, phải biết tiếp nhận những thứ tốt đẹp ở phía trước.
Bỗng ánh mắt Nhã Điềm nhìn xuống dưới cửa ra vào kí túc xá nữ phát hiện Khánh Vy vừa mới từ thư viện về còn đi cùng một người con trai, nhìn trong màn mưa nên nó nhìn không rõ chỉ biết giữa họ có một khoảng cách vô hình giống nó và Khải Huy.
– Đó không phải chị Khánh Vy sao ? Người con trai kia là bạn trai chị ấy sao?_Nhã Điềm nhẹ chỉ tay về phía xa vừa đưa mắt hỏi Thục Đoan.
– Là bạn trai cũ._Thục Đoan đáp nhẹ trong lòng cũng có chút bi thương.
Tuy nhìn ở xa, nhưng Thục Đoan vẫn có thể nhận ra đó là Nhất Khang một mối tình thấm đẫm nước mắt của Khánh Vy. Chỉ là cô không thể ngờ họ đã chia tay vẫn có thể bình thản đối diện nhau đi cùng nhau, trong khi Nhã Điềm và Khải Huy chưa từng nói lời yêu nhau vì sao vẫn có một khoảng cách vô hình. Thục Đoan khẽ thở dài một tiếng, có lẽ suy nghĩ của n...