- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2503 Lượt
Sân thượng lộng gió như át đi tiếng nói yếu ớt của Nhã Điềm.
– Buông ra Tuấn Nguyên!
Nhã Điềm nhìn Tuấn Nguyên có chút tức giận, nói chung cảm xúc của Nhã Điềm bây giờ cực kì tệ, nó không muốn bất cứ ai làm phiền mình.
– Người cậu yêu chính là cậu ta sao?
– Không…không phải?
Nhã Điềm nghe đến câu hỏi của Tuấn Nguyên bất giác tay run lên, nắm chặt lại, nó không biết tại sao yêu Khải Huy lại là nỗi sợ hãi thật lớn vây lấy nó khiến nó nhớ về Nam Thành, đó là một cảm giác đau đớn cùng cực không thể nào gạt bỏ. Nó luôn tự dối lòng rằng người nó yêu là Nam Thành nhưng sao mỗi lần nhắc đến điều đó nó cảm thấy lòng chua xót, mặn đắng tận tâm can.
– Vậy cậu nói cho tôi biết vì sao Khải Huy đi cùng Anh Trúc cậu lại đau lòng?
– Tôi không có.
Sau câu trả lời tại sao Nhã Điềm cảm thấy cổ họng đắng vô cùng như nó vừa uống phải thứ gì, nghẹn ngào nhưng không nói nên lời. Tim cũng vì vậy mà đau nhói không thôi thật ra nó nên làm gì mới tốt nhưng nó gạt bỏ mọi thứ để đến với người con trai đó có phải đã quá ích kỉ rồi không? Nếu Khải Huy thật sự đã yêu người con gái khác thì nó không thể vì một chút ích kỉ của bản thân mà níu kéo hắn được huống chi nó là người từ bỏ hắn trước vì vậy nó không có quyền lựa chọn.
– Cậu gạt được người khác không thể gạt được tôi đâu.
Để nói ra điều này chính Tuấn Nguyên cũng cảm thấy vô cùng mặn đắng, dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật trước mắt chính là như vậy dù không ở cùng Nhã Điềm nhưng chỉ học chung một năm thôi cũng đủ khiến cậu vô cùng hiểu nó.
– Cậu quá đề cao bản thân rồi!_Nhã Điềm cố giữ bình tĩnh nhếch môi cười nhạt.
Cho dù Tuấn Nguyên đoán được mọi tâm sự của nó thì sao mọi thứ vẫn là như vậy, cái rào cản đau thương không thể khiến nó quên đi được, nó không có can đảm thừa nhận chính cái sự ngu ngốc kia đã đưa một người con trai vô cùng tốt với nó phải rời xa thế giới này.
Còn nỗi đau và sự đắng cay nào hơn nhìn người con trai đối xử tốt với mình bằng cả trái tim ra đi trước mắt mình.
– Là tôi quá đề cao bản thân hay chính cậu dối lòng?
Từng giọt lệ đắng rơi xé tan cõi lòng, Nhã Điềm biết nói gì đây trong phút chốc chỉ có thể nắm chặt bàn tay run run, có là một giấc mơ đi chăng nữa Nhã Điềm cũng không muốn một lần nữa lại mơ thấy nhưng đó không phải mơ mà là một bi kịch thật sự trớ trêu hơn người gây ra bi kịch đó lại là nó. Tuấn Nguyên nói không sai chính là bản thân nó đang dối lòng nhưng như vậy nó sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Dù sao nó cũng phải xác định lại tình cảm kia một lần nữa, nó không muốn một bi kịch khác lại diễn ra một lần đã là quá đau đớn rồi.
Chương 9: Quá khứ mờ nhạt
"Nam Thành nếu có một điều ước tôi vẫn ước rằng chúng ta sẽ không yêu nhau như vậy cậu cũng đã không rời xa tôi, rời xa thế giới tốt đẹp đang chờ cậu phía trước"
Ngoài trời mưa giăng kín lối, sân trường Duyệt Phương ngập nước, cơn mưa làm bầu trời đen u ám tuy nhiên vẫn không che lấp đi sự vui tươi cùng rạng rỡ trên gương mặt của những cô cậu học sinh tinh nghịch.
Nhã Điềm vui vẻ nhảy lên trên lan can ngồi đung đưa chân, hay tay vung vẩy hạt mưa trước hiên lớp học. Khải Huy cũng đã nhảy lên đó ngồi tự bao giờ, gương mặt cũng chẳng mang chút buồn rầu lướt mắt nhẹ nhàng nhìn mưa rơi.
– Cậu nhảy lên đây làm cái gì?_Khải Huy giật mình liếc mắt nhìn Nhã Điềm thảnh thơi ngồi trên lan can mà có chút không thuận mắt.
– Tại sao cậu nhảy lên được tôi lại không?_Nhã Điềm chu chu môi đáy mắt hiện lên ý chí chiến đấu.
Nhã Điềm nhìn thấy Khải Huy chỉ phóc một cái lên lan can ngắm mưa cũng bắt chước leo lên ngồi theo. Mỗi lần hắn làm một điều gì khó khăn nó đều cố gắng làm theo gọi là không thể chịu thua hắn bất cứ thứ gì, nhưng hầu như những việc nó làm theo hắn hầu như rất nhiều cũng chưa một lần nó thấy hắn làm bất cứ cái gì vì nó.
– Cậu là con gái mà nhảy nhót lung tung huống hồ ở đây cao như vậy.
– Tôi không sợ.
Khải Huy lắc đầu thở dài cũng thôi không chấp Nhã Điềm, nhưng khi nhìn vào gương mặt phấn khởi khi hứng những giọt mưa rơi của Nhã Điềm tim hắn bất giác rung lên không rõ nguyên do liền quay mặt đi chỗ khác. Cả hai cứ như vậy ngồi rất lâu, những hạt mưa thưa thớt dần rồi tạnh hẳn. Sân trường bắt đầu ồn ào học sinh lũ lượt kéo nhau ra về, từng tốp học sinh cười đùa giỡn hớt trong không khí còn ẩm hơi nước.
– Nhã Điềm về thôi!_từ sau lưng hai người vang lên giọng nói trầm thấp dịu dàng.
Cả Khải Huy cùng Nhã Điềm xoay người lại nhìn Nam Thành nở một nụ cười, Khải Huy nhảy khỏi lan can trước Nhã Điềm hắn còn định đỡ lấy Nhã Điềm để nó an toàn nhảy xuống, nhưng xem ra hắn còn quá chậm Nam Thành đã tiến đến bên cạnh đưa tay ra dáng vẻ dịu dàng đỡ lấy Nhã Điềm.
– Để tôi đỡ cậu xuống!
– Cảm ơn._Nhã Điềm cười tươi nhìn Nam Thành đưa tay cho cậu đỡ xuống.
Vừa nhảy xuống khỏi lan can, Nhã Điềm còn định trách móc vì sao hắn nhảy xuống lại không chịu đỡ nó thì đã thấy bóng dáng Khải Huy đi khá xa rồi, dáng vẻ thong thả sải bước chân dài đi ra khoảng sân còn đọng lại nước mưa.
Trong khi Nhã Điềm tức tối thì Khải Huy tâm trạng vô cùng phức tạp, hắn không biết vì sao lại có cảm giác không thoải mái khi thấy Nhã Điềm cùng Nam Thành ở chung một chỗ. Cảm giác đó thật sự không dễ chịu, cả hai đều là bạn thân của hắn chỉ cần nhìn thấy hai người vui vẻ hắn cũngsẽ vui hắn sẵn sà...