- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2494 Lượt
Hai bên khoảng sân rộng lớn chính là hai dãy phòng học, mỗi dãy ba tầng, mỗi tầng gồm mười lăm phòng học. Ba tầng tượng trưng cho ba khối lớp xếp từ thấp đến cao theo thứ tự là khối mười, khối mười một và tầng ba là khối mười hai. Mỗi khối sẽ phân chia làm ba ban, mỗi ban năm lớp gồm: ban A, ban B và ban C.
Đứng trước dãy phòng học rộng thênh thang, Nhã Điềm thở nhẹ một cái để lấy tinh thần. Thục Đoan và Khải Huy đã học ở đây một năm nên chẳng còn xa lại chỉ khác là năm trước thì học tầng thấp nhất, năm nay sẽ học tầng giữa.
– Cậu sợ rồi à?_nhìn nét mặt Nhã Điềm không được phấn chấn, Khải Huy hai tay đút túi quần hất mặt lên dãy phòng học trước mặt nhếch môi một cái.
– Sợ? Làm gì tôi phải sợ, chẳng qua hơi lạ lẫm một chút thôi.
Nói Nhã Điềm sợ đúng là sai lầm thật, nói thật thì hơi mất tự tin một chút.
Thục Đoan cũng chẳng nói gì chỉ nhẹ mỉm cười vỗ vai trấn an Nhã Điềm rồi cả ba cùng hướng phòng thi đi tới. Đến trước phòng thi Nhã Điềm đã cảm thấy ổn hơn nên không cần phải có người ở bên cạnh nữa. Khải Huy và Thục Đoan cũng bận việc nên cũng không ở lại được, vậy là Nhã Điềm ở lại một mình trong một môi trường xa lạ.
Giờ thi bắt đầu, giám thị bắt đầu gọi tên từng người vào phòng thi. Tất cả thí sinh đều vào phòng thi, không gian sân
trường trở nên im ắng vô cùng chỉ có thể nghe tiếng lá xào xạc lay lất trong gió. Trong phòng thì chỉ có tiếng bước chân của giám thị, tiếng sột soạt của tờ giấy thi và tiếng bút thước va chạm.Nhã Điềm hoàn thành bài thi từ sớm, giương cặp mắt trong veo ra ngoài cửa sổ mơ hồ không cần để ý đến những gì diễn ra xung quanh.
Thời điểm nộp bài cũng đến, thí sinh ùa ra bàn tán như đàn ong vỡ tổ, Nhã Điềm vừa bước khỏi phòng thi đã thấy một nụ cười quen thuộc của Thục Đoan và Khải Huy:
– Tốt chứ?_ Khải Huy đứng khoanh tay dựa lưng vào lan can hành lang phòng học.
– Rất tốt!
Nhã Điềm khá là phấn khích với bài thi của mình, có vẻ đề thi chẳng có gì quá khó.
– Tôi biết cậu sẽ làm tốt mà.
Thục Đoan đưa tay quàng lên vai nó, vẫn nụ cười hiền. Cô luôn khích lệ nó hết lòng, nó đã không sống uổng phí khi có người bạn như cô bên cạnh.
Cả ba cùng nhau rảo bước trên dãy hành lang dài, Thục Đoan và Khải Huy giới thiệu sơ qua về kiến trúc của trường và những quy định khi là học sinh chính thức của trường.
Mãi nói chuyện mà cả ba đã không biết, có một người con trai vẫn đi theo Nhã Điềm sâu trong ánh mắt buồn vui lẫn lộn.
Đã mấy tháng chàng trai đã không nhìn thấy nó, ngày nó bảo là chuyển trường cậu buồn ảo não, lâu lâu vẫn có liên lạc nhưng cậu muốn ở cạnh nó hơn là liên lạc bằng điện thoại.
Cậu đã thích nó ngay từ khi mới gặp, từ đôi mắt buồn đến gương mặt u sầu cho đến bây giờ nó đã khác vui hơn thì phải, có điều người con trai đi cạnh nó là ai? Cậu cảm thấy không vuikhi thấy nó ở bên cạnh người con trai khác.
Nụ cười của Nhã Điềm có hồn hơn khi ở cạnh người con trai đó, cậu đã làm cho nó vui trong suốt một năm qua nhưng nó vẫn lãnh đạm không lúc nào thực sự vui như bây giờ.
Cậu chẳng biết vì sao nó lại đến chỗ cậu học để rồi lại trở về chỗ cũ, nó có lẽ đã quên cậu rồi chăng? Trong tiềm thức của nó cậu so với người con trai kia có bao nhiêu phần trăm ảnh hưởng.
Có điều là người con trai này trông rất quen hình như cậu đã thấy trong tấm ảnh của Nhã Điềm.
Khải Huy và Nhã Điềm lại đùa giỡn tiếng cười vang vọng hành lang, đến bậc thang Khải Huy nắm tay nó lôi đi một mạch.
– Nè, cậu lôi tôi đi đâu vậy?
– Đi ăn mừng không phải cậu làm bài rất tốt hay sao?
Nhã Điềm cũng chẳng nói gì nữa, cứ mặt Khải Huy lôi đi, mặt Nhã Điềm nhăn nhó nhìn Thục Đoan. Cô cũng chỉ nhún vai bất lực rồi bước đi trước.
Chưa bước được bao lâu, bàn tay còn lại của Nhã Điềm đã bị một bàn tay nắm lại trong nháy mắt bước chân khựng lại, cả Khải Huy cùng dừng bước.
– Nhã Điềm!_tiếng gọi trầm thấp có chút gì đó kì vọng.
Ánh mắt Khải Huy gieo lên tia nhìn không thuận lòng đến bàn tay đang nắm chặt tay Nhã Điềm không buông, bốn mắt đối diện của hai người con trai như hơn thua lẫn nhau không hề tỏ ý nhún nhường đối phương.
– Cậu…sao lại ở đây?
Nhã Điềm cũng không kém phần ngạc nhiên khi nhìn thấy người con trai này, trong lòng cảm thấy không ổn từ sáng đến giờ hóa ra là vì lí do này.
Chương 7: Cuộc sống mới
"Tôi không biết phải làm sao cả tôi không có dũng khí đối mặt với tình yêu của mình vì đó là một tình yêu tội lỗi"
Người con trai trước mặt Nhã Điềm có một gương mặt hao hao Nam Thành chính vì vậy mà đã làm cho Nhã Điềm có một chút nhầm lẫn vào một năm trước khi lần đầu tiên chuyển vào trường Đăng Du.
– Nói chuyện thì được rồi không cần phải nắm chặt tay như vậy._ Khải Huy bực dọc, hắn không muốn thấy bất cứ người con trai nào thân thiết với Nhã Điềm ngoài hắn ra.
Tuấn Nguyên nghe được câu này liền buông tay ra, cậu ta buông vì không muốn làm Nhã Điềm khó xử chứ không phải vì những lời cảnh cáo của Khải Huy.
– Tôi đến đây tìm cậu.
Tuấn Nguyên nhìn Nhã Điềm cười nhẹ, cậu ta vẫn không quên cái ngày lần đầu tiên gặp nó, Nhã Điềm chạy đến từ phía sau ôm cậu ta thật chặt nước mắt giàn giụa.
– Vậy…vậy sao?
Nhã Điềm đã cố tránh mặt nhưng không ngờ Tuấn Nguyên vẫn không bỏ cuộc.
– Có gì chúng ta lại một chỗ nào đó ngồi rồi nói._Thục Đoan thấy tình hình có vẻ căng thẳng.
Rồi cả bốn người cùng vào một góc của căn tin của trương để nói chuyện, đúng là mọi chuyện chỉ đơn giản là...