- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2493 Lượt
Cậu càng tin rằng giữa cậu và nó có một sự ràng buộc.Khải Huy vẫn không thôi thắc mắc về người con trai này có thật là đơn giản là chỉ trùng hợp chuyển đến hay không, hay chính cậu ta đã dàn dựng mọi chuyện một cách trùng hợp.Một năm qua Nhã Điềm học chung với Tuấn Nguyên thật ra có bao nhiêu chuyện xảy ra hắn cũng không biết, giữa họ đã có những đoạn tình cảm như thế nào hắn cũng không rõ, chỉ biết trong lòng hắn dâng lên một chuỗi nghi hoặc cả những mạch cảm xúc phức tạp, một chút ghen tuông vớ vẩn.
Khải Huy không thích ánh mắt của Tuấn Nguyên nhìn Nhã Điềm, nó giống như ánh mắt của Nam Thành nhìn Nhã Điềm. Phải chăng Nhã Điềm lại một lần nữa yêu ánh mắt đó. Khải Huy thật sự không muốn nghĩ tới rằng một lần nữa hắn lại đánh mất Nhã Điềm.
Cả bốn nói chuyện không lâu, chủ yếu là cuộc làm quen giữa Tuấn Nguyên và hai người còn lại. Thục Đoan thì không nói gì nhiều cô chỉ là cảm thấy người con trai này không phải chỉ đơn giản là chuyển trường một cách trùng hợp mà chính xác hơn là nhắm vào nơi Nhã Điềm mà chuyển đến.
– Thôi chúng tôi phải về đây, hẹn gặp lại cậu sau._Nhã Điềm tạm biệt Tuấn Nguyên rồi cùng Khải Huy và Thục Đoan đi về.
Trên đường về, Nhã Điềm như người mất hồn nó không muốn nhớ đến người con trai đó nhưng một lần nữa người đó lại xuất hiện.
Khải Huy không muốn nói đến chuyện đó nữa, hắn không muốn thừa nhận rằng Nhã Điềm có tình cảm với Tuấn Nguyên nhưng nhìn vào ánh mắt đau thương kia hắn không thể biết được có bao nhiêu u sầu.
– Thật ra giữa cậu và Tuấn Nguyên đã xảy ra chuyện gì?
– Không có gì cả, cậu đừng quan tâm
.Phải những chuyện xảy ra đã là một chuỗi đau khổ hà cớ gì phải nhớ lại, nó sẽ bắt đầu một cuộc sống mới sẽ học cách chấp nhận đối mặt.
————————-
Gió khẽ thổi ngoài cửa sổ, tiếng lá nghe xào xạc như tiếng nói của thiên nhiên, màn đêm lại bao phủ khơi gợi nhiều kí ức mong manh.Nhã Điềm không thể quên được ngày đó, một ngày mưa lâm râm của một buổi chiều tà.
Nhã Điềm hì hục lôi kéo cái vali nặng trịch vào cổng trường Đăng Du để lần mò tìm kí túc xá, trường này rất rộng nên Nhã Điềm phải dốc hết sức mà kiếm.Đi được một quảng khá xa, thấp thoáng một một bóng người trong mưa.
Nhã Điềm như đứng không vững, mắt nhòe đi cố chạy thật nhanh đến gần người đó.
Càng nhìn từ phía sau Nhã Điềm lại không kìm được mà bật khóc chạy đến ôm người đó thật chặt, nói trong nghẹn ngào.
– Là…là cậu phải không Nam Thành?
Người con trai như chết sững tại chỗ, cậu cũng đang đi tìm kí túc xá không nghĩ là ở đây có cô gái nào bạo dạn đến nổi ôm chặt lấy cậu không buông còn kêu tên người khác
.- Bạn à, bạn nhầm người rồi tôi không phải người bạn gọi đâu.
– Không…không là cậu…là cậu mà đừng gạt tôi.
Người con trai thở dài ngao ngán cố gỡ tay Nhã Điềm ra khỏi người, xoay người lại nhìn vào Nhã Điềm.
– Bạn nhìn kĩ này tôi không phải người đó.
Nhã Điềm ngước cặp mắt long lanh nhìn người đó, đôi mắt chợt sáng lên chứa tia ngượng ngùng bao phủ bởi những giọt lệ trong suốt.
– Xin…xin lỗi!
– Không sao, bây giờ tôi đi được rồi chứ.
– Được, mà khoan cậu có thể chỉ tôi…khu kí túc xá ở đâu không?Nhã Điềm mặc dù vẫn còn xấu hổ nhưng cũng cố lấy lại bình tĩnh để hỏi, quả thật về dáng dấp hai người đều rất giống nhau hèn gìnó nhìn nhầm.
– Vậy cậu đi theo tôi, thật ra tôi cũng không biết nhưng đi chung cũng tốt.
Nói xong người con trai nở một nụ cười đến thân thiện nhìn Nhã Điềm.
– Cậu tên gì vậy?
– Tôi tên Tuấn Nguyên, còn cậu?
– Tôi tên Nhã Điềm.
Cứ thế hai người vừa nói chuyện vừa tìm khu kí túc xá, tìm được mỗi người mỗi hướng tìm phòng của mình vì khu nam và khu nữ khác nhau.
Và rồi định mệnh lại để hai con người gặp nhau trong tình cảnh không bình thường học chung nhưng tuyệt nhiên một chút tiến triển về tình cảm cũng không có vì tim Nhã Điềm vốn đã có một hình bóng khác.
Nhớ lại hồi ức ấy Nhã Điềm khẽ cười một cái, sự thật vẫn là sự thật Nam Thành không còn tình yêu kia cũng không còn.
" Nam Thành tôi lại quên là cậu không còn, nếu như lúc đó tôi không thừa nhận tôi không hề yêu cậu thì đã không xảy ra chuyện đó rồi đúng không? Cậu giận tôi lắm đúng không? Tôi không biết phải làm sao cả tôi không có dũng khí đối mặt với tình yêu của mình vì đó là một tình yêu tội lỗi"
——————————
Khải Huy cả người khó chịu từ khi nhìn thấy Tuấn Nguyên, sao hắn có một chút bất an không nói nên lời.Khải Huy có cảm giác Nhã Điềm cố lãng tránh hắn, từ khi Nam Thành xảy ra chuyện nó không hề muốn tiếp xúc với hắn.
Bây giờ đã thay đổi hơn trước một chút nhưng vẫn còn khoảng cách là lí do vì sao, chẳng lẽ lại vì Tuấn Nguyên.Những câu hỏi cứ xoay quanh làm Khải Huy vô cùng phiền muộn, hắn nằm xuống giường nhắm mắt chiếc khuyên tai lại lóe sáng một tia lạnh lẽo mang theo nhiều tia tâm sự.
Hắn không nhớ cái ngày đó đã có chuyện gì xảy ra giữa Nhã Điềm và Nam Thành nhưng tuyệt nhiên hắn chắc rằng chuyện này chắc hẳn có liên quan đến hắn nên trước khi ra đi Nam Thành vẫn nở một nụ cười trong hơi thở yếu ớt vẫn cố nói trong đứt quãng bảo hắn phải chăm sóc Nhã Điềm thật tốt.
Nhã Điềm chỉ khóc liên tục xin lỗi Nam Thành rồi ngất đi trong vòng tay hắn khi biết Nam Thành không còn nó đột nhiên tránh mặt hắn.Mọi chuyện sau đó cứ diễn ra như thế cho đến bây giờ bí mật giữa Nam Thành và Nhã Điềm hắn cũng không được biết.
Trước khi Nam Thành xảy ra chuyện cậu có hỏi ...