- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2521 Lượt
– Được rồi, tôi về đây._Khải Huy liếc Thục Đoan một cái liền xoay người rời đi.
– Không tiễn._Thục Đoan nhìn bộ dạng tức giận của Khải Huy càng thêm buồn cười.
Nhã Điềm thở dài một cái liền hướng phòng mình đi tới, cũng chẳng thèm để ý đến con người đang đắc ý cười trộm.
Mới đi đến trước cửa phòng, bước chân Nhã Điềm giống như có tảng đá nghìn cân đè lên muốn bước cũng không được. Rất đơn giản trước cửa phòng có một Anh Trúc nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Anh Trúc vừa nhìn thấy Nhã Điềm liếc mắt khinh thường không nói nửa lời liền đi vào trong.
Nhã Điềm lại yếu ớt rủ vai, nó không thừa sức nói nữa. Nhã Điềm đi vào phòng vô lực ngã xuống giường. Nhã Điềm thật khó biết cảm giác của mình hiện tại là gì nó cũng không muốn biết.
—————————
Khải Huy thong dong đi về trong lòng có cảm xúc nhộn nhạo vô cùng khó tả, hắn một bước lạiđược gần Nhã Điềm hắn nên nắm lấy cơ hội mới đúng nhưng vì sao hắn không có can đảm bước tiếp hay đứng trước mặt nó oang oang nói hắn yêu nó.
– Cậu lại đến chỗ Nhã Điềm sao?_Tần Trực mắt liếc thấy Khải Huy liền cười hớn hở.
Tần Trực chính là có nội gián nên cái gì cũng biết, nói trắng ra Thục Đoan không yên tâm về Khải Huy nên bảo cậu ta xem chừng thôi. Bất quá như vậy cũng tốt một lần Thục Đoan nói ra Tần Trực chết sống làm theo.
Ngay từ lúc đầu học chung nhau thì Tần Trực đã để ý Thục Đoan, chính là cái dáng điệu điềm tĩnh ánh mắt không xao động cho dù đứng trước bất cứ chuyện khó khăn gì. Tần Trực từng một thời thất vọng vì nghĩ rằng Khải Huy cùng Thục Đoan có tình cảm với nhau. Về sau biết được họ chỉ là bạn thân một cỗ vui sướng hiện hữu trong lòng Tần Trực. Từ đó trở đi cậu ta càng kiên quyết lấy được tình cảm của Thục Đoan, quan tâm Thục Đoan hết mực, Thục Đoan nói cái gì cậu ta liền nghe tất. Nhưng cũng hoàn toàn không như ý muốn của Tần Trực, Thục Đoan vẫn một mặt bình thường không có biểu hiện dao động, hiển nhiên trong mắt của Thục Đoan giữa hai người họ chỉ có một từ "bạn" để hình dung.
– Gián điệp cũng nhanh tay thật mới đó mà cậu đã biết._Khải Huy liếc mắt khinh thường nhếch môi cười.
– Đó là chúng tôi có thần giao cách cảm._Tần Trực hi hi ha ha cười nhướng mày đắc ý.
– Cách cảm con khỉ sử dụng điện thoại thì có._Khải Huy vừa nghe càng thêm xem thường đi đến lấy đồ đi tắm không thèm quan tâm.
Nhất Khang nghe một câu này của Khải Huy liền bật cười sang sảng, Tuấn Nguyên cũng không nhịn nổi nhếch môi cười. Tần Trực mắt quét khắp phòng cười cười, Khải Huy đúng là nói không sai.
Tuấn Nguyên nhìn bóng Khải Huy khuất sau phòng tắm một tia lãnh đạm thoáng qua, cậu ta lúc nãy cũng có đến tìm Nhã Điềm. Cái cậu ta thấy chính là Nhã Điềm chạm vào vết thương trên khóe môi Khải Huy tận lực quan tâm. Cậu ta chưa từng thấy Nhã Điền đặt tâm tư quan tâm vào bất cứ người con trai nào đến như vậy. Phút giây đó tim Tuấn Nguyên dường như chết lặng. Một màn nhìn thấy hai người họ đi dưới hàng cây mà một trận đau đớn kéo tới.
Tuấn Nguyên không biết nên tiếp tục cư xử như thế nào với Nhã Điềm cùng Khải Huy cho phải. Hai người tính ra đều là bạn, một người là người cậu ta yêu, một người là người cậu ta xem như cái gai nhưng không có khả năng nhổ ra. Cây gai đó như có độc mỗi khi xuất hiện bên cạnh người con gái đó khiến cậu ta tâm can đau nhói.
– Tuấn Nguyên có rãnh hay không?_Nhất Khang trên môi dịu dàng cười tinh ý nhận ra tia nhìn sắc bén của Tuấn Nguyên.
– Rãnh nhưng có chuyện gì vậy anh?_Tuấn Nguyên cũng cười không biết rằng nụ cười kia hết sức gượng gạo.
– Chúng ta ra chơi bóng một lát._Nhất Khang đi đến vỗ vai Tuấn Nguyên.
Nhất Khang không muốn nhìn hai con người trong phòng một bầu không khí cực kì căng thẳng. Lúc trưa thấy hai người nổi giận trừng mắt nhau, một người còn bị thương anh không khỏi lo lắng nhưng không có hỏi. Nhất Khang không lo chuyện bao đồng nhưng đây là chuyện của những người anh xem là em, là bạn vì vậy muốn biết rõ mà thôi.
– Cũng được.
– Nè hai người đi không cần rủ em đi sao?_Tần Trực bất mãn nhìn Nhất Khang.
– Em ở lại chờ Khải Huy đi rồi cùng ra._Nhất Khang nói xong liền ôm quả bóng rỗ đo đỏ đi ra ngoài cùng Tuấn Nguyên.
Tần Trực nhìn một cái nháy mắt của Nhất Khang chợt hiểu, hóa ra Nhất Khang muốn tách hai người kia ra để mỗi người khuyên giải một người. Tần Trực vui mừng cười nhìn Nhất Khang một thân bất động không ngờ quan tâm đến người xung quanh như vậy. Bất quá cũng tốt Tần Trực khó chịu nhất chính là nhìn Nhất Khang điên cuồng học, lúc rãnh rỗi lại ưu sầu lấy ảnh Khánh Vy ra ngắm.
——————————–
Sân bóng rỗ kí túc xá buổi chiều khá đông, mọi người đều thích vận động thân thể kia mà. Một cô gái mái tóc dài đen mượt bước chân thanh thoát nhẹ nhàng, một thân ưu sầu vô hồn bước đến sân bóng. Cô gái cũng vô thức tìm kiếm một băng đá bên ngoài sân bóng mà ngồi xuống, đôi mắt chớp động tìm kiếm một nam ảnh quen thuộc thân thể nhanh nhẹn chuyển động trên sân bóng.
Khánh Vy thoáng một tia cười dịu dàng khi nhìn thấy Nhất Khang trong bộ đồ thể thao, thân thủ nhanh nhẹn một quả lại một quả vào rỗ. Anh vẫn giỏi dang như vậy, đầy sự cao ngạo trên sân bóng. Khánh Vy không biết từ bao giờ đã có thói quen đi ra sân bóng lẳng lặng quan sát Nhất Khang chơi bóng.
Nếu là lúc trước chỉ cần Nhất Khang một quả vào rỗ cô lập tức reo ầm lên tán dương anh cho mà xem. Chỉ khi đó anh liền hướng ra ngoài sân dịu dàng cười với cô, nụ cười đó chất chứa biết bao yêu thương anh dành cho cô. Khánh Vy còn nhớ chỉ vì một câu tán dương của cô giữa đám đông, Nhất Khang nhất thời chỉ nhìn cô mỉm cười mà quên mất phải tiếp tục giành bóng để mất bóng vào tay đối phương. Những người hâm mộ Nh...