- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2467 Lượt
– Ai bảo tôi giận dai ?
Nhã Điềm chợt dừng bước, quay qua Khải Huy chất vấn.
– Thì cậu vốn là vậy mà, nếu không giận sao không nói chuyện với tôi?_Khải Huy cũng dừng bước đứng đối diện với Nhã Điềm, hơi cúi đầu gần như dí sát gương mặt Nhã Điềm, đưa mắt dò xét khuông mặt của Nhã Điềm.
– Tôi…à tại vì đi nhanh quá tiếng xe cộ và tiếng gió át đi tiếng của cậu nên tôi không nghe._bí quá vì không biết nêu lí do nào cho phải vì thật ra nó đâu có giận hắn chỉ vì ngại nên không biết nói gì thôi.
– Thật sao?_ đôi đồng tử Khải Huy căng ra nhìn vào gương mặt nói dối mà không biết cách che đậy của Nhã Điềm, đầu cúi ngày càng sát mặt nó, khóe môi mấp máy,nhìn bộ dạng đó thật làm người đối diện phải cảnh giác.
Tim Nhã Điềm đập mạnh, nhịp nhanh nhịp chậm trong phút chốc, mặt thoáng đỏ.
– Thật! Tôi gạt cậu làm gì_theo quán tính nó gật gật đầu.
Vì bị nhìn trực diện, bất giác Nhã Điềm lùi lại vài bước, vì hành động khả nghi kia nói một cách thành thật thì đầu óc nó đang suy nghĩ đen tối. Rồi đứng chết trân khi nghe câu nói của người đối diện.
– À, ra vậy!
Nói xong, người kia không ngại ngùng ngẩng cao đầu rồi quay mặt bước thẳng về phía trước một cách đường hoàng khẳng khái bỏ lại Nhã Điềm với suy nghĩ đen tối. Môi Khải Huy khẽ cười khi thấy mặt Nhã Điềm thoáng đỏ, ít ra nó cũng có cảm giác ở cạnh hắn vậy là đủ.
Hắn cố ý dí sát mặt nó để quan sát cảm giác của Nhã Điềm thôi.
Mất hồn hồi lâu Nhã Điềm lạ nghe văng vẳng bên tai câu nói:
– Cậu định đứng đấy đến bao giờ?_vì đi đã vài bước mà không thấy Nhã Điềm bước theo nên khẽ liếc nhìn thì thấy nó vẫn đứng đó hắn lắc đầu rồi tốt bụng nhắc nhở, sau đó vẫn bước tiếp.
– Hả?
Bây giờ Nhã Điềm mới tỉnh táo, nó chạy vội đến đi bên cạnh Khải Huy.
Cả hai lẳng lặng đi cạnh nhau không nói gì nữa vì cũng chẳng còn bao xa nữa là đến nhà. Chìm trong im lặng không có nghĩa là yên bình thỉnh thoảng cả hai vẫn quay qua quan sát đối phương mỗi người một suy nghĩ không ai đoán được.
– Đến nhà rồi tôi vào nhà đây.
Đi đến một ngôi nhà có cánh cổng màu xanh lam, hai bên hàng rào dày đặc dây thường xuân, Nhã Điềm dừng lại nói và nở một nụ cười nhẹ với Khải Huy.
Khải Huy cũng cười hắn đưa bọc đồ trên tay cho Nhã Điềm, nhẹ nhàng nói lời tạm biệt.
– Vậy thôi cậu vào nhà đi, tôi cũng về đây lát nữa tôi qua đón cậu.
– Ừm, vậy lát nữa gặp_Nhã Điềm nhận lấy bọc đồ từ tay Khải Huy.
Nhã Điềm quay vào định mở cổng thì thấy mẹ nó đã đứng đó từ bao giờ, miệng nở nụ cười:
– Khải Huy đấy à? Vào nhà chơi đi cháu.- Dạ thôi, cháu phải về tắm rửa rồi còn qua nhà Nam Thành nữa ạ.
– À, vậy mà ta quên mất, mà Nhã Điềm mới về đã hẹn hò với Khả Huy cùng tập thể dục buổi sáng à, xem ra tình cảm hai đứa vẫn tốt nhỉ?
Mẹ nó nói như ý trêu nó, bà biết có lẽ chỉ có thể yêu một người khác thì mới quên được người cũ và Khả Huy chính là người thích hợp nhất hiện tại.
– Hẹn hò?_cả hai đồng thanh ngạc nhiên.
– Mẹ…đang nói gì vậy, con và cậu ấy chỉ vô tình gặp nhau thôi gì mà hẹn với chả hò._mặt nhăn nhó khó chịu nhìn mẹ nó gán ghép lung tung.
– Dạ đúng đấy ạ tụi cháu chỉ vô tình gặp nên về chung thôi không có hẹn trước đâu cô._nhận thấy sự khó chịu của nó hắn cũng phân bua giúp.
– Tiếc nhỉ hóa ra chỉ vô tình_mẹ nó thở dài tiếc nuối.
– Dạ vậy thôi cháu về đây ạ cháu chào cô._hắn cũng chẳng nói gì chỉ khẽ cười rồi nói lời tạm biệt.
– Ờ, cháu về_mẹ nó cũng mỉm cười chào hắn.
Nhưng trước khi đi Khải Huy vẫn để lại câu nói làm Nhã Điềm đứng hình.
– Tôi về nhé tiểu Điềm, lát nữa tôi qua đón cậu chúng ta đi hẹn hò nhé!
Nói xong Khải Huy vừa bước vừa thong thả huýt sáo vang trời. Vừa nghe mẹ nó nói xong nên hắn lại có ý định trêu nó đấy thôi.
Nhã Điềm định bước vào cổng nhưng nghe được câu nói của Khải Huy thì mắt mở to miệng há hốc thốt không nên lời.
" Gì…gì cơ? Cậu ta bảo hẹn hò á? Câu ta đang nói quái gì vậy chứ?"
Chương 3: Khóc
"Cậu lại khóc nhưng tại sao vẫn cười trước mặt tôi, có biết làm như vậy tôi khó chịu lắm không?"
Mẹ nó nở nụ cười vì câu nói của Khải Huy, còn nó tức nhưng không phản bác được gì vì khi nó ý thức được câu nói kia thì người kia đẫ cất bước sắp khuất bóng trong ngôi nhà hàng xóm cách đó mấy căn nhà.
Nó mở cửa rồi đi vội vào nhà mặc cho cánh cổng kia vẫn chưa được khóa, nó đi nhanh để tránh ánh mắt dò xét của mẹ nó thôi.
Vào đến nhà nó bỏ bọc đồ ra một góc bếp rồi bỏ lên phòng tắm rửa thay đồ. Làm vệ sinh cá nhân xong, Nhã Điềm lại lao xuống bếp với mẹ nó để chuẩn bị bữa cơm sáng bữa cơm mà nó gọi là đặc biệt.
Đang làm được phân nữa công đoạn thì nó nghe tiếng chuông cửa reo nên nó vội chạy ra ngoài mở cổng.
Mặt nó hớn hở mừng rơn khi thấy người trước mặt, nhảy cỡn lên ôm vai bá cổ đầy phấn khích.
– Thục Đoan tôi nhớ cậu quá!
– Từ từ làm gì mà dữ vậy tôi cũng nhớ cậu lắm, không cho tôi vào nhà à?_Thục Đoan nhẹ nhàng đưa tay gỡ tay nó ra khỏi cổ của mình bị nó siết chặt đến sắp nghẹt thở nhìn nó nở nụ cười méo mó.
– Tất nhiên, cậu vào nhà đi tôi đang làm cơm lát nữa cậu ở lại dùng cơm với tôi luôn nhé._Nhã Điểm vội gỡ tay ra khỏi cổ Thục Đoan, kéo nhẹ Thục Đoan vào phía trong rồi khóa cổng lại.
Nhã Điềm ôm cánh tay Thục Đoan cùng đi vào trong.
– Cậu ngồi đi để tôi vào trong rót nước_ Nhã Điềm đẩy Thục Đoan ngồi x...