- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2463 Lượt
– Sao..sao cậu lại ở đây?_hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn đây là chợ ai đến mà chẳng được.
– Tại sao tôi lại không thể ở đây, đây là nhà cậu à?_ vẫn thái độ đó chàng trai càng tỏ vẻ thích thú buông lời trêu chọc.
– Ơ, tất nhiên là không phải nhưng tôi có thấy cậu đi chợ bao giờ đâu_vẫn đôi mắt ngạc nhiên nó nhìn chàng trai trước mặt đã lâu không gặp, cậu không khác là mấy nhưng trông cao hơn chững chạc hơn.
– Cậu đã lâu không gặp tôi dĩ nhiên tôi phải khác chứ, đâu như thế mãi được_ nói rồi chàng trai thôi nhìn nó nữa, đưa mắt sang nhìn cô bán hàng đang trố mắt nhìn hai người cất giọng nói nhẹ nhàng.
– Đây tiền gửi cô.
– À, Khải Huy đấy à vậy mà làm cô tưởng là cướp cạn từ đâu tới.
– Dạ! Là con đây_nói rồi cậu lại nở nụ cười.
Nhã Điềm lại lần nữa trố mắt nhìn, mới một năm mà Khải Huy thay đổi quá lễ phép hơn nhiều, biết cả đi chợ đến nỗi thành khách quen.
– Đi chợ với bạn gái à, trông xinh đấy lại giỏi dang cháu khéo chọn thật.
Câu nói của cô bán hàng làm Nhã Điềm giật mình, quay qua nhìn cô bán hàng thanh minh, nhưng lại không nhanh bằng Khải Huy.
– Vâng bạn gái cháu, cảm ơn cô đã quá khen, đúng không tiểu Điềm?_ vừa nói với cô bán hàng hắn vừa hơi cúi thấp đầu nhìn nó đang mở mắt trừng trừng nhìn hắn đầy căm phẫn.
– Cậu muốn chết sao?_ nó quay người lại thôi nhìn hắn thục vào bụng hắn một phát làm mặt hắn nhăn như khỉ ăn ớt, nhưng vẫn mấp mấy môi đá đểu.
– Cậu…cậu vẫn hung dữ như ngày nào chẳng thay đổi gì cả.
– Kệ tôi, ai bảo cậu nhiều chuyện_chiến tranh xong nó nói với cô bán hàng:
– Cô đừng tin cậu ta, cậu ta nói đùađấy_nó xua xua tay phản bác lời nói của hắn.
Cô bán hàng chỉ cười chứ không nói gì nữa vì cô thấy nó đang ngượng mặt đỏ như quả cà rồi.
Nhưng câu nói của nó lại hắn cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
"Chẳng lẽ, làm bạn gái tôi làm cậu khó chịu đến vậy sao? Tôi nhớ lúc trước cả bốn đứa đi chung cậu và Nam Thành cứ kè kè mọi người nói cậu và cậu ấy là một đôi, cậu chỉ bẽn lẽn cười, hóa ra tôi và cậu ấy khác nhau đến vậy."
– Vậy thôi tụi cháu đi đây_ hắn chào cô bán hàng một tay xách đồ giùm nó, một tay khoác vai nó đi, hắn sợ lỡ mọi chuyện thêm căng thẳng nó giận hắn cho mà xem.
Nó mặt hầm hầm mặc cho hắn lôi đi, đi được một đoạn khá xá nó đưa tay gỡ tay hắn ra khỏi vai mình, bỏ đi một mạch chẳng nói chẳng rằng.
Hắn biết nó giận hắn rồi, nên lập tức chạy theo níu tay nó lại.
– Tôi xin lỗi, lần sau tôi không đùa như thế nữa, không lẽ cậu mới về mà định không nói chuyện với tôi sao?
Nó quay lại mặt đối mặt có cảm giác gì đó là lạ ngường ngượng, mặt lại đỏ không hiểu sao bây giờ nhìn vào mắt hắn nó không cảm thấy thoải mái như trước mà có thứ gì đó đè nặng.
– Tôi không giận cậu, chẳng qua chuyện đó làm tôi nhớ đến chuyện cũ thôi_nói rồi nó gỡ tay hắn ra bước chậm từng bước.
– Cậu vẫn còn nhớ cậu ấy sao, đã một năm rồi cậu vẫn không thể quên sao?_ hắn bước chậm theo nó, vừa hỏi nhưng mắt vẫn hướng về phía trước.
– Cũng không hẳn, chỉ là tôi tạm thời chưa chấp nhận thôi có lẽ tôi cần thêm thời gian.
Hắn thở dài một cái rồi cả hai chìm trong im lặng, trong cái nắng sớm hai cái bóng một nam một nữ đổ rạp xuống nền đường cứ chầm chậm mà bước, khoảng cách vẫn không đổi, vẫn như hai đường thẳng song song.
Bất giác hắn lại suy nghĩ" Phải chăng tôi và cậu chỉ mãi như thế này như hai đường thẳng song song, chỉ đi bên cạnh nhưng không bao giờ chạm mặt?"
Im lặng mãi cũng không
phải cách, hắn định nói gì đó nhưng dường như cả hai có cùng suy nghĩ.
– Cậu/ cậu_cả hai cùng đồng thanh rồi nhìn nhau nở nụ cười.
– Cậu nói trước đi_hắn mở miệng nhường quyền nói cho nó.
– À, thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi một năm qua cậu sống tốt chứ?
– Tốt?, không được gọi là tốt nhưng cũng được gọi là khá ổn, vậy còn cậu thì sao tránh mặt cả tôi lẫn Thục Đoan cậu cảm thấy tốt à?_nở nụ cười nhạt nhẽo, Khải Huy khẽ lia mắt nhìn Nhã Điềm.
Nó đã không biết trong một năm qua hắn đã nhớ nó đến thế nào, hắn và Thục Đoan nhiều lần đến thăm nó tại kí túc xá trường Đăng Du nhưng nó đều tránh mặt, nó chỉ gặp mỗi ba mẹ nó. Hắn biết tin tức thông qua ba mẹ nó, chỉ cần biết nó vẫn ổn thì hắn an tâm rồi. Đến bây giờ nó đã về và đang đi bên cạnh hắn, hắn chỉ muốn làm điểm tựa để xoa dịu nổi đau cho nó nhưng trước mặt hắn nó lại tỏ ra mạnh mẽ hơn là hắn tưởng.
– Tôi…tôi xin lỗi hai cậu, nhưng tôi không còn cách nào khác, vì khi thấy hai cậu tôi lại nhớ đến Nam Thành bởi lẽ giữa bốn chúng ta luôn đầy ấp kỉ niệm._nó hơi khựng lại khi nghe câu hỏi của hắn có cảm giác tội lỗi đè nặng khi phủ nhận sự giúp đỡ của hắn và Thục Đoan chỉ vì suy nghĩ trẻ con của nó.
– Chỉ vì thế mà cậu ầm thầm thay đổi hồ sơ đăng kí thi tuyển vào trường Đăng Du bỏ hai chúng tôi ở lại đây không ngừng lo lắng cho cậu.
Nó không nói gì chỉ lẳng lặng bước đi vì nó biết có nói gì cũng vô ích mọi chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, nó muốn chôn sâu tất cả và cố quên đi để bắt đầu một cuộc sống mới tràn đầy tiếng cười như trước đây.
Hai người đi được một lúc chợt nó dừng lại, hắn cũng dừng theo cả hai cùng hướng mắt vào nhà Nam Thành.
– Hôm nay ngày giỗ cậu ấy, cậu đến chứ?_hắn lại quay sang nó hỏi.
– Đến, tôi phải đến chứ_Nó nhìn hắn khẽ mỉm cười dường như nó đã thích nghi khi nhắc đến cậu ấy nó không còn buồn nữa đã một năm rồi còn gì.
– Vậy chúng ta về thôi, lát nữa tôi và Thục Đoan cùng qua đây với cậu._hắn lặng lẽ cất bước đi trước.
Nó đứng đó hồi l&...