- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2459 Lượt
– Được chứ,cháu cứ tự nhiên_cô lao công dừng tay và phẩy phẩy tay ra hiệu không vấn đề gì sau đó mới tiếp tục công việc
– Cảm ơn cô!
Nó gật đầu chào rồi từng bước từng bước một đến bên chiếc ghế đá dưới cây bằng lăng tím, khúc này vẫn chưa được quét dọn nên quanh gốc cây và trên ghế đá toàn lá khô và hoa bằng lăng đã tàn, có cả trái bằng lăng, tiếng bước chân nghe sột soạt vì gót giầy va chạm với lá khô trong không viên trường đầy vắng lặng.
Bước đến gần ghế đá, nó phủi phủi cho sạch lá và bụi bám rồi nhẹ nhàng ngồi xuống đưa tay sờ quanh ghế như để tìm kiếm điều gì.
Được một lúc đôi vai nó run lên, đưa hai tay úp mặt, cúi gằm mặt xuống đất, một giot…hai giọt…ba giọt, nước mắt nó rơi phải nó lại khóc lại khóc vì người con trai đó đến bao giờ nó mới quên được cậu.
Nó lại nhớ.
Hình ảnh đôi trai gái độ tuổi mười lăm, đang ngồi bên ghế đá hí hoáy viết viết vẽ vẽ lâu lâu lại nhìn nhau, rồi buông lời trêu đùa rượt nhau chạy vòng vòng khắp quanh gốc cây, tiếng cười râm ran hòa cùng không khí náo nhiệt của sân trường vào giờ giải lao.
– Này cậu đứng lại nếu khôngtôi không tha cho cậu đâu!
– Tôi rất muốn nhưng không thể, xin lỗi nhé.
Cứ thế họ vui vẻ bên nhau, cho đến một ngày sau lễ tốt nghiệp cấp hai cậu bảo là không còn yêu nó nữa, nó đau…đau lắm lúc đó nó cảm thấy hận cậu vô cùng và luôn tránh mặt cậu, để rồi nó hối hận như bây giờ.
Nhã Điềm ngẩng mặt đưa tay lên quệt đi dòng nước mắt, nó không muốn nhớ nữa, rồi lặng lẽ rời khỏi đó.
Nhưng nó đã không biết trong lúc nó vừa ra khỏi nhà thì cũng có một người con trai mặc bộ đồ thể thao,áo thể thao thun ba lỗ màu lam đậm, quần dài màu lam đậm viền sọc đỏ dọc ống quần, đôi giày thể thao màu trắng trông rất nam tính với mái tóc hơi rối đã chạy theo phía sau nó một khoảng cách đủ để nó không biết sự hiện diện của mình.
Chàng trai cũng biết nó sẽ đi đâu, nên cũng bước đến trước cổng trường trung học cơ sở Duyệt Phương, đứng nép bên ngoài cánh cổng chàng trai khẽ đưa tay lên miệng ra hiệu cho cô lao công đừng đánh động nó.
Chàng trai đứng đó và nhìn theo cái thân ảnh bé nhỏ ngồi bên băng ghế đá úp mặt xuống đôi vai run run, bất giác chàng trai lại muốn chạy đến ôm nó vào lòng và nói với nó rằng" cậu luôn có tôi bên cạnh nên đừng nhớ cậu ấy nữa".
Nhưng lại không thể nó chỉ xem chàng trai là bạn thân, nếu làm thế kể cả tình bạn cũng không còn.
Khi thấy nó khóc chàng trai cảm thấy đau, rất đau, đau thay cho nổi đau của nó, đau cho nổi đau của mình và đau cho cả nổi đau của cậu bạn thân.
Hôm nay là ngày cậu bạn thân ấy không còn trên thế gian này tròn một năm, có lẽ nó đến đây để nhớ lại.
Phát hiện Nhã Điềm bước ra khỏi ghế đá, chàng trai ấy bước đi nhưng không đi về phía trước mà quay đầu trở lại theo hướng cũ được một quãng khá xa đủ để người con gái ấy không nhìn thấy mình.
Núp sau gốc phượng to trước cổng trường, không để nó phát hiện vẫn đưa mắt dõi theo.
Nhã Điềm bước từng bước ra gần đến cổng trường quay lại chào cô lao công:
– Con cảm ơn cô, thôi chào cô còn về đây ạ!
– À, không có gì, chào cháu.
Rồi theo hướng đã định từ trước Nhã Điềm mở cổng bước ra ngoài đi thẳng đến chợ để mua đồ.
Như có linh cảm lâu lâu nó lại quay phía sau lưng nhìn dáo dác, đứng lặng hồi lâu thấy mọi thứ vẫn bình thường mới bước tiếp.
Linh cảm của Nhã Điềm không hề sai sau lưng nó đúng là có người luôn dõi theo, mỗi lần nó quay lại nhìn là mỗi lần người đó phải tìm chỗ để mà trốn trông khổ sở đến thảm hại.
Thỉnh thoảng có người còn nói người đó là tên yêu râu xanh chuyên đi săn đón con gái nhà lành vì thái độ thập thò lén lút đáng ngờ vực.
Lúc này cũng đã sáu giờ mấy sáng mọi người bắt đầu xúng xính đi chợ nườm nượp nên nó không còn cảm thấy bất an nữa cứ chậm rãi bước đều cuối cùng rồi cũng đến chợ.
Chợ đông nghẹt người, nó phải bon chen đến vả mồ hôi mới mua được rau cải và vài gia vị cần thiết.
Đến gian hàng thịt cá, nó kì kèo trả giá mãi mới mua được người bán hàng là một phụ nữ trung niên phải lắc đầu cười khổ với nó, nhưng miệng lại tấm tắc khen nó.
– Thôi được rồi cô bán cho cháu với giá rẻ vậy, nếu gặp thêm vài người như cháu chắc cô giải nghệ luôn quá.
– Dạ, làm gì có cháu mua đúng giá mà cô_nó nở một nụ cười thân thiện.
– Cô mà có đứa con trai thì cô đã chấm con làm con dâu rồi, người đâu vừa xinh đẹp lại giỏi dang.
– Cô nói quá rồi đấy ạ, cháu cũng bình thường thôi.
Nói mãi nói mà không để ý có một chàng trai đứng sau lưng nó nãy giờ nở một nụ cười tinh quái, thấy cô kia định đưa bọc thịt trên tay cho nó trong khi nó đang hí hoáy đếm tiền để đưa cho cô bán hàng, thì chàng trai nhanh tay chụp lấy bọc thịt.
– Con lấy chỗ thịt này bao nhiêu tiền hả cô?_câu nói của chàng trai vô cùng tự nhiên nhưng lại làm cô bán hàng vô cùng ngạc nhiên vì đối tượng cô định đưa là cô gái chứ không phải chàng trai.
Nó định lấy bọc thịt từ trên tay cô bán hàng nhưng lại chơi vơi trong không trung đơn giản là vì nó đã bị ai kia lấy mất mà không một lời xin phép.
Bức tức nó chưa nhìn đối tượng đã mắng tới tấp.
– Tên chết tiệt nào lấy đồ của bà thế hả mau trả đây nếu không ta cho biết tay_ quay ngoắc người lại nó mở to mắt miệng há hốc nói không nên lời, trong khi người kia nhìn nó nở một nụ cười tỏa nắng.
– Cậu…cậu…sao…sao cậu…
Chương 2: Hai đường thẳng song song
" Phải chăng tôi và cậu chỉ mãi như thế này như hai đường thẳng song song, chỉ đi bên cạnh nhưng không bao giờ chạm mặt?"
– Tôi sao?_...