- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2523 Lượt
– Vậy cứ chờ xem, còn nữa tôi nhắc cho cậu nhớ Nhã Điềm có thương tích nào khác tôi sẽ không bỏ qua.
Lời nói vừa dứt bóng lưng của Khải Huy cũng khuất sau dãy hành lang. Anh Trúc đứng trân trân tại chỗ. Hắn vẫn một mực bảo vệ Nhã Điềm là vì sao cơ chứ? Cô có chỗ nào không tốt bằng Nhã Điềm hắn vẫn cứ một mực chọn Nhã Điềm.
Nhã Điềm không biết đã ngủ bao lâu mà cả thân người mệt mỏi vô cùng. Nó chỉ nhớ sáng nay thức dậy cả thân người mềm nhũn không chút sức lực, trán nóng hổi. Hóa ra nó bị sốt Thục Đoan cho nó uống thuốc xong còn định nghỉ một buổi ở lại chăm sóc nó nhưng nó từ chối. Nó thiết nghĩ bệnh cũng không nặng lắm tự nó có thể lo được.
Nó uống thuốc xong lại ngủ cho đến tận bây giờ, nó không dám nói cho ba mẹ biết lại sợ họ lo lắng. Nhã Điềm bước xuống giường muốn rót một ly nước uống nhưng bước chân cứ nặng trịch đầu cũng ong ong làm mọi vật trước mặt nó dường như đảo lộn. Thật khó khăn nó mới bước đến trước bàn còn chưa kịp rót nước một trận choáng váng lại kéo đến, ly nước vô tình bị nó huơ phải rớt xuống mặt sàn. Cũng may chỉ là cốc nhựa nên không gây tiếng động quá lớn.
Tuy nhiên đối với người trước cửa lại nghe rất rõ, Khải Huy có chút gấp gáp chạy vào đỡ Nhã Điềm. Cả thân người Nhã Điềm vô lực ngã vào vòng tay Khải Huy. Khải Huy giương mắt lo lắng nhìn chằm chằm Nhã Điềm một bộ dạng xanh xao khiến tim hắn đau xót vô cùng.
Chẳng qua vừa tan học hắn đi như bay đến chỗ Nhã Điềm muốn biết tình trạng của nó như thế nào, không ngờ hắn vừa đến đã gặp phải tình trạng suy yếu của Nhã Điềm.
Nhã Điềm có chút mơ hồ, mặt mày nóng ran đỏ bừng nó thầm nghĩ là mình sắp ngủ một giấc dài nữa rồi. Nhưng trước mắt nó chính là người con trai đó, vòng tay đó nó không nhầm lẫn được.
– Cậu như thế nào rồi Nhã Điềm?_Khải Huy hốt hoảng.
– Tôi…tôi rất mệt.
– Tôi đưa cậu đến phòng y tế._không nói hai lời Khải Huy bế Nhã Điềm hướng phòng y tế đi tới.
Chỉ biết vừa rời khỏi phòng Nhã Điềm, cô Lam Phúc vô tình đi kiểm tra phòng đã nhìn thấy. Cô chính là người quản lí kí túc xá nữ. Cô trợn mắt kinh ngạc một cái, không biết nên xử lí như thế nào, kí túc xá có quy định không cho phép bạn khác giới bước vào phòng. Hai người này là đang làm gì?
– Nè hai đứa kia đứng lại ngay cho cô.
Cô Lam Phúc còn định đi theo hỏi cho rõ nhưng vừa ý thức được thì bóng dáng Khải Huy đã biến mất rồi.
Ba người đứng phía sau cô Lam Phúc cũng nhìn thấy cảnh này không biết phải làm sao. Thục Đoan hoảng hồn chạy như bay theo Khải Huy, hơn ai hết cô biết chắc chắn bệnh của Nhã Điềm chuyển biến xấu.
Anh Trúc một bụng tức giận nhưng không thể làm gì, Khải Huy vì Nhã Điềm bất chấp vi phạm nội quy. Từ trước đến giờ ngay cả bước đến trước cửa phòng nữ thôi hắn cũng không bước đến. Hôm nay lại xông vào phòng mà chưa có sự cho phép của cô quản lí. Lần này còn không bị kỉ luật cùng khiển trách đi, Anh Trúc oán giận Nhã Điềm luôn mang đến xui xẻo cho người khác. Người ta bảo Nhã Điềm chính là sao chổi quả nhiên không sai, nếu không phải yêu Nhã Điềm thì Nam Thành có chết hay không? Hiện tại lại khiến mọi người xung quanh gặp rắc rối.
Tuấn Nguyên cũng vừa xin phép cô quản lí đến thăm Nhã Điềm liền thấy một màn này, cảm giác tức giận cũng dâng lên. Mặc dù biết giữa hai người họ là bạn thân, giữa hai người họ có tình cảm nhưng cậu ta vẫn không thể kìm chế được sự ghen tức trong lòng.
Cửa phòng y tế bị đẩy mạnh một cái, cô quản lí phòng y tế cũng giật mình. Chỉ thấy Khải Huy một bộ dạng lo lắng, Nhã Điềm đã nhắm nghiền mắt tự lúc nào.
– Có chuyện gì, mau…mau để em ấy xuống rồi tính sau.
Nhã Điềm được đặt xuống thân thể mềm nhũn, nhiệt độ cơ thể nóng vô cùng. Khải Huy nắm chặt tay Nhã Điềm có thể thấy thân thể nó cực nóng.
Cô y sĩ nhanh lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho Nhã Điềm, nhìn đến nhiệt kế mới thở nhẹ ra một chút, thân nhiệt cũng không cao lắm. Có lẽ Nhã Điềm do đuối sức quá nên mới như vậy, cô y sĩ nhìn đến gương mặt của Nhã Điềm cũng không biết phải nói sao. Bệnh nói nhẹ không nhẹ nhưng nặng cũng không nặng. Nói thẳng ra có tâm bệnh đi.
– Thuốc hạ sốt đây, em cho em ấy uống đi!_cô y sĩ hướng Khải Huy nói chuyện.
Khải Huy không nói gật đầu nhận lấy, một tay lại nâng đầu Nhã Điềm dậy. Lời nói nhẹ nhàng nhưng run rẩy:
– Nhã Điềm uống thuốc đi.
Nhã Điềm cũng không có nói chỉ là thuận theo Khải Huy mà uống thuốc, nó cũng không còn khí lực để nói chuyện. Đầu Nhã Điềm hiện tại cũng chỉ là mảng trắng xóa, một mảng cô đơn cùng giá lạnh.
– Có lẽ em ấy không sao rồi, em vẫn muốn ở đây sao?_cô y sĩ nhìn Khải Huy đang đỡ Nhã Điềm nằm xuống.
Tay Khải Huy có chút cứng lại khi nghe cô y sĩ nói như vậy, thường thì nữ sẽ do nữ chăm sóc. Hắn nên đi gọi Thục Đoan đến mới đúng nhưng hắn không muốn, hắn muốn ở cạnh nó. Hắn muốn là người duy nhất bên cạnh nó.
– Em muốn ở cạnh cậu ấy._Khải Huy nhìn cô y sĩ giọng nói kiên định.
Cô y sĩ lướt qua hai người liền nuốt khan một cái lắc đầu rời đi. Nhìn thôi cũng đủ biết người con trai này đối với người con gái kia có vấn đề. Cửa phòng vừa đóng, cô y sĩ chưa bước được bao xa đã bị một người con trai hớt ha hớt hãi chạy đến.
– Thưa cô Nhã Điềm như…như thế nào rồi?_Tuấn Nguyên là vì lo lắng cũng chạy đến.
– Ở trong đó hiện tại không có việc gì, đã có người chăm sóc em không cần lo._cô y sĩ ngó phía sau Tuấn Nguyên lại có thêm hai người con gái.
Tuấn Nguyên thở ra một cái cũng may Nhã Điềm không có chuyện gì, nhưng cậu ta không muốn Khải Huy ở bên cạnh Nhã Điềm.
– Hai em nữ phía sau có quen biết thì bước vào trong đó chăm sóc sẽ tiện hơn._cô y sĩ tiếp tục nói hướng Thục Đoan và Anh Trúc ra hiệu.
– Dạ được._Thục Đoan hướng cửa đi tới gật đầu với cô y sĩ.
Anh Trúc ...