- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2519 Lượt
Nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền cùng gương mặt nhợt nhạt kia Khải Huy vô cùng lo sợ cùng đau lòng. Nó chán ghét hắn, chán ghét cuộc sống này đến như vậy sao? Nó muốn rời xa hắn đến bên cạnh Nam Thành theo cách cậu đã ra đi sao.
"Không! Nhã Điềm, tôi không cho phép cậu rời khỏi tôi!"
Hắn còn nhớ rất rõ ngày đó, Nam Thành cũng đã bị dòng nước vô tình cướp mất sinh mạng. Nam Thành và hắn quyết định cùng đội tuyển vận động viên bơi lội của trường đi chơi ở biển, sẵn tiện rèn luyện sức bơi ở biển. Chỉ là không ngờ cậu vì chuyến đi đó mà ra đi vĩnh viễn. Khải Huy cũng vì chuyện đó mà từ bỏ bơi lội, nếu không phải bất đắc dĩ thì hắn sẽ không bao giờ bơi lại. Hôm nay vì Nhã Điềm hắn đã nhảy xuống hồ bơi để cứu nó.
———————————-
Khải Huy cùng Nam Thành và mọi người tập bơi. Nhưng hắn không rõ Nam Thành vì sao không nghe lời thầy chỉ huy, cậu bơi ngày càng xa. Khải Huy cảm thấy thái độ của Nam Thành vô cùng lạ, từ lúc đi thì cậu đã không bình thường. Hắn thấy Nam Thành bơi càng xa, sóng biển ngày một mạnh. Tất cả vận động viên đã nhanh chóng vào bờ nhưng Nam Thành vẫn giữ phong độ bơi như cũ càng ngày càng xa. Mặc cho hắn có gào thét gọi Nam Thành nhanh chóng vào tập hợp cùng mọi người.
Khải Huy thấy không ổn liền mặc áo phao cùng một số đồng đội bơi ra xa. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, Nam Thành sắp ngạt thở không bơi được nữa. Ở khoảng cách quá xa mọi người không thể kịp thời cứu cậu. Khải Huy khi kéo được Nam Thành chỉ thấy cậu cười liền nói trong hơi thở cuối cùng.
– Cậu…hãy thay… tôi yêu Nhã Điềm.
Đó là những lời cuối cùng mà Khải Huy đã nghe Nam Thành nói. Hắn gào thét gọi Nam Thành mở mắt nhưng không có gì thay đổi. Một số đồng đội cùng nhau kéo Khải Huy và Nam Thành vào bờ thì đã quá muộn.
Khải Huy hấp tấp ép tim, hà hơi thổi ngạt để Nam Thành tỉnh nhưng đã quá trễ rồi. Khải Huy không thể tin vào mắt người bạn thân đã ra đi trước mặt hắn. Hắn như điên cuồng thực hiện sơ cứu nhưng không hề có hiệu quả. Những người khác chỉ biết kéo hắn ra khỏi Nam Thành nhưng Khải Huy một mực không rời, vừa sơ cứu vừa gào thét.
– Nam Thành…Nam Thành cậu có nghe tôi gọi không? Cậu không được chết, Nhã Điềm đang chờ cậu, cậu có nghe rõ không? Tôi sẽ không thay cậu làm việc đó đâu, cậu có nghe tôi nói không mau tỉnh lại.
Nam Thành đã thật sự ra đi, ra đi vĩnh viễn không bao giờ trở lại. Khải Huy suy sụp úp mặt lên người Nam Thành gọi cậu trong nước mắt. Hắn tự trách bản thân vô dụng, tự trách bản thân đã không cản Nam Thành lại. Hắn giỏi bơi như vậy để làm gì ngay cả một người bạn cũng không thể cứu.
Không biết Nhã Điềm đã xuất hiện từ sau lưng Khải Huy từ khi nào, gương mặt Nhã Điềm đờ đẫn. Bước chân đứng không vững, lê từng bước chân chậm chạp trên nền cát.
Nhã Điềm quỳ xuống bên cạnh Nam Thành thân người lạnh ngắt không còn hơi thở. Nhã Điềm run rẩy đưa tay sờ lên gương mặt điển trai đã chìm vào giấc ngủ.
– Nam Thành…cậu sao vậy, sao không nhìn tôi?_giọt nước mắt Nhã Điềm rơi theo từng lời nói.
Từng giọt nước mắt nóng ấm rơi trên người Nam Thành nhưng cậu có cảm nhận được chăng. Cậu đã đi rồi, dòng nước biển mặn chát giá lạnh đã cướp đi hơi thở của cậu.
– Khải Huy cậu nói đi vì sao Nam Thành lại như vậy? Nói đi, cậu nói đi vì sao Nam Thành lại như vậy hả?_Nhã Điềm gào thét trong tiếng khóc nghẹn ngào lay lay thân người Khải Huy đang chết lặng bất động tại chỗ.
– Cậu nói đi Nam Thành không sao có phải không? Cậu nói tôi nghe đi!_Từng lời nói đau xót thốt ra từ Nhã Điềm khiến lòng người càng thêm tê tái.
Khải Huy vì tiếng khóc của Nhã Điềm mà tim như vỡ thành nghìn mảnh nhỏ. Hắnkhông cứu được người bạn thân còn làm cho cô bạn thân- người hắn yêu đau lòng. Rốt cuộc hắn phải làm sao?
Khải Huy đau xót ôm lấy Nhã Điềm, thân thể hắn ướt sủng nước mắt cũng rơi theo từng tiếng gào thét của Nhã Điềm.
– Nhã Điềm xin lỗi, là tôi vô dụng không cứu được cậu ấy. Cậu bình tĩnh lại được không?
– Không…tôi không tin, Nam Thành cậu ấy chưa chết, tôi còn chưa trả lời cho cậu ấy biết làm sao cậu ấy có thể đi như vậy?_nước mắt Nhã Điềm rơi lả chả.
Nhã Điềm đẩy Khải Huy ra ôm lấy Nam Thành mà kêu gào tên cậu:
– Nam Thành cậu không được chết cậu có nghe tôi gọi không? Cậu bảo tôi phải trả lời cậu kia mà vì sao không đợi tôi trả lời đã ra đi như vậy? Nam Thành làm ơn nói chuyện với tôi đi! Tôi xin cậu đó…_Nhã Điềm khóc nức nở trong tuyệt vọng.
Chương 12: Nhật kí
Phải tình cảm cậu dành cho tôi chưa bao giờ thay đổi nhưng đó là tình bạn thân không phải tình yêu.
Đêm đã khuya,Nhã Điềm được Thục Đoan chăm sóc rồi cho uống thuốc vì sợ nó lại phát sốt. Thục Đoan nhớ lại cảnh tượng nó rơi xuống nước mà trong lòng ngàn nỗi sợ hãi. Cô không thể nào tưởng tượng được nếu thấy Nhã Điềm ra đi lúc đó sẽ có bao nhiêu đau khổ. Cái ngày Nam Thành ra đi cô cũng chứng kiến tận mắt, thế nào mà Nhã Điềm lại gieo mình xuống nước trong khi không biết bơi.
Thục Đoan nhớ lại khoảng thời gian đó mà có chút phiền lòng, Thục Đoan nhớ đến gương mặt Khải Huy lúc nhìn thấy Nhã Điềm nhảy xuống hồ bơi. Khải Huy không có suy nghĩ lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để nhảy xuống hồ cứu Nhã Điềm. Thục Đoan không ngạc nhiên, hắn đối với Nhã Điềm là loại tình cảm gì cô biết rất rõ. Nhìn người mình yêu gặp nguy hiểm có thể mất mạng ai cũng sẽ hành động như vậy. Cô cũng nhìn thấy Khải Huy có bao nhiêu tức giận đối với Anh Trúc. Một người biết bơi lại lẳng lặng đứng yên nhìn một người không biết bơi rơi xuống nước, nhìn thôi cũng không đoán được người đó có có bao nhiêu nhẫn tâm.
– Cậu...