- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2030 Lượt
Hà Hoa phủi phủi đất trên chân, gọi mọi người đánh xe về nhà. Trên đường đi không ai nói lời nào, chuyện cũng đã giải quyết xong xuôi, nhưng lúc nãy nhìn thấy Hà Hoa dập đầu, họ cảm thấy vô cùng uất ức. Tuy nhiên trong lòng mọi người đều hiểu, nếu Hà Hoa không làm như vậy, lão già kia chỉ cần mở miệng nói một tiếng, sẽ khiến những người dân trong thôn bao vây lại, họ không bị đánh một trận te tua bầm dập thì cũng khó mà thoát đi được.
Hết chương 25
Chương 26
Edit : Rabbitlyn
Beta : Như Bình
Lại nói về mẹ Hà Hoa sau khi tiễn Hà Hoa, bà liền trở về nhà, lúc mặt trời lên giữa đỉnh đầu, lòng bà cũng lo lắng không yên, lại không dám nói cho cha Hà Hoa, cho đến khi đã qua buổi trưa vẫn chưa thấy người nào trở về, lúc này bà không thể giấu được nữa đành phải nói ra sự thật. Cha Hà Hoa tức tốc chạy ra ngoài, trước khi đi còn bỏ lại một câu ‘bà còn không hiểu tính tình của con trai con gái nhà mình sao, chúng nó đi mà giải quyết được việc gì chứ? Sao mấy đứa này tự dưng lại vượt đường xa chạy đến thôn người ta để chờ đánh chứ!’ Mẹ Hà Hoa nói đã kêu con gái lớn đi ngăn cản. Cha Hà Hoa lại càng tức giận mắng bà, ông nói Hà Hoa chỉ là một đứa con gái có thể giúp được gì chứ, ba đứa đi cùng nhau đến lúc đó bà có ân hận cũng chả kịp! Mẹ Hà Hoa vốn đã lo lắng, nghe xong lời này sợ tới mức chân nhũn cả ra, nhưng cũng không biết nên làm thế nào, chỉ biết bưng mặt khóc. Cha Hà Hoa cũng không nghĩ nhiều, vội vàng gọi hai mươi người đàn ông trong thôn cùng chạy đến Vương gia trang.
Bọn họ chưa đi xa, đã thấy mấy người Hà Hoa ngồi xe ngựa trở về. Nhìn bọn Hà Hoa không sao, mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm, vỗ vỗ vai cha Hà Hoa, nói vài câu trấn an rồi nhà ai nấy về.
Bọn Hà Hoa đều mệt mỏi cả buổi, cả cơm sáng lẫn cơm trưa đều chưa ăn, lúc này bụng sôi ùng ục, tất cả mọi người đều không có tinh thần, theo cha cô cùng trở về nhà.
Xuống xe, Hà Hoa cố ý lôi Trường Sinh đi ở phía sau, đợi những người khác bước vào nhà, cô mới dừng lại, nói với Trường Sinh: “Huynh có đói bụng không?”
Trường Sinh cúi đầu ừ một tiếng.
Hà Hoa đưa chìa khóa cửa cho Trường Sinh, nói: “Huynh cố chịu thêm chút nữa, về nhà chờ ta, tối ta sẽ về nấu một bữa thật ngon cho huynh nhé.” Cô không biết lát nữa cha cô sẽ xử lý bọn cô thế nào, cô càng không muốn Trường Sinh đi theo chịu mắng lây, cũng sợ Trường Sinh tức giận sẽ dùng sức mạnh với cha cô.
Trên đường đi Trường Sinh đều cúi đầu không nói lời nào, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hà Hoa, uể oải nói: “Ta biết ta đã khiến cô gặp rắc rối, cô giận ta sao.”
Hà Hoa khuyên giải cười nói: “Hôm nay huynh đã che chở cho ta, ta vui mừng còn không kịp, làm sao có thể giận huynh được chứ.”
Trường Sinh nói: “Vậy sao lại không theo ta trở về.”
Hà Hoa nói: “Ta còn chút chuyện ở nhà cha mẹ.”
“Ta đi theo cô.”
“Không cần đâu, chẳng phải huynh cũng không muốn đến đây sao, về nhà chờ ta là được, ta sẽ nhanh chóng trở về”
Trường Sinh không tình nguyện nhìn Hà Hoa, chờ cô suy nghĩ lại.
“Về đi.” Hà Hoa dặn dò thêm một câu.
Trường Sinh thở dài quay đầu rời đi, nhưng mới đi được hai bước lại lo lắng quay đầu nhìn lại.
Hà Hoa phất tay với hắn, xoay người vào nhà.
Vì Xuân Lai là con rể, nên cha Hà Hoa cũng không tiện làm khó dễ y, chỉ kêu ba chị em Hà Hoa vào trong nhà nói chuyện, ông cũng không lập tức nổi nóng với bọn họ, ngồi xếp bằng trên giường lò, nhíu mày hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Hà Hoa vội giấu chuyện đánh nhau, cũng như chuyện Trường Sinh đấm người khiến cô phải quỳ lạy trước mặt người ta, chỉ kể lúc cô đuổi tới bọn Đào Hoa cũng chưa làm gì quá đáng, chỉ đang tranh luận với người nhà họ Vương mà thôi, giằng co một lúc cả hai bên cũng bắt đầu nóng nảy, vừa định xông vào đánh nhau thì một vị lão gia có địa vị cao đến, cô đem nguyên nhân bọn họ tới đó kể hết ra, lão gia kia cũng không bao che, giáo huấn hai bên một phen, chuyện này coi như được giải quyết.
Cha Hà Hoa nghe xong thì nửa tin nửa ngờ, lại hỏi Đào Hoa và Đại Bảo, hai người đương nhiên cũng nói giống hệt Hà Hoa. Lúc này cha Hà Hoa mới không còn hoài nghi nữa, liền mắng Đào Hoa và Đại Bảo một chút, nói Vương gia trang kia là nơi mấy đứa trẻ ranh như chúng bây có thể tùy tiện đến kiếm chuyện hay sao, Vương nhị gia trong thôn kia trước đây từng chinh chiến sa trường, cũng đã từng giết người, nếu thật sự ông ta muốn bao che người trong nhà, thì nửa cái mạng của chúng bây cũng không còn. Hà Hoa nghe xong mà cảm thấy sợ, còn Đại bảo lại bày ra bộ dạng không vui, lẩm bẩm không phục, vẫn ôm khư khư một bụng bất bình thay Hạnh Hoa. Cha Hà Hoa đi lên cho một đá, mắng tiểu tử mày sớm muộn gì cũng gây họa cho tao, mạng già này của tao còn phải gánh vác thêm mày nữa. Hà Hoa và Đào Hoa cũng ở bên cạnh khuyên giải vài câu, mới tạm thời kìm nén được cơn giận của cha cô.
Lúc ba người từ trong phòng đi ra, bên ngoài đã có vài bông tuyết lác đác rơi. Mắt mẹ Hà Hoa sưng đỏ tiến lên đón mấy chị em, kéo bọn họ đến nhà bếp ăn cơm. Đào Hoa luôn nhung nhớ con nên vội vàng chạy đi cho bé bú. Hà Hoa cũng ăn không vô, trong lòng nghĩ đến Trường Sinh ở nhà chịu đói, nhưng cô cũng không thể bỏ mặc người trong nhà, trước tiên cô an ủi mẹ vài câu, rồi sau đó vào buồng trong nói chuyện với Hạnh Hoa, an ủi Hạnh Hoa xong, trời cũng đã tối rồi.
Hà Hoa ra khỏi phòng, muốn đến nhà bếp nói với mẹ cô một tiếng rồi mới về nhà, lúc đi tới cửa, lại nghe thấy mẹ cô nói chuyện với Đào Hoa, nghe mẹ cô tức giận: “Nghe Đại Bảo nói, chị con phải quỳ xuống trước mặt người ta?”
Đào Hoa cả giận: “Sao thằng kia còn lắm chuyện hơn đàn bà thế!”
Mẹ Hà Hoa nói: “Không nói cho cha con đã đành, ngay cả mẹ mà cũng định giấu nữa sao.”
Đào Hoa nói: “Chị của con là người biết thời biết thế, nếu không làm vậy, hôm nay mấy đứa chúng con cũng chẳng thể trở về.”
Mẹ Hà Hoa nói: “xem con đó, sao mẹ lại không biết cho được, còn Đại Bảo nữa.”
Đào Hoa nói tiếp: “Nói đi cũng phải suy lại, cũng may chị con giỏi nhẫn nhịn, nếu đổi lại là con, có đánh chết con cũng không quỳ.”
Mẹ Hà Hoa nói: “Chị con là chị cả, suy nghĩ sâu sắc hơn con nhiều, cũng may mà có chị con đi theo, hôm nay nghe cha con nói, mẹ sợ tới mức đến giờ tim vẫn còn đập thình thịch đấy, cũng may mấy đứa đều bình an, ngày mai Phúc Căn đến, cha con sẽ dạy lại nó, nhưng dù thế nào đi nữa… vẫn đã khiến chị con chịu ấm ức rồi…”
Đào Hoa cũng thở dài: “Chị con cũng là tự tìm khổ sở mà, lúc đó cứ nhất quyết bảo Trường Sinh là một kẻ ngốc, thì ai còn tính toán với hắn chứ? Kẻ ngốc dù có đánh chết người quan phủ cũng không hỏi tội đâu.”
Mẹ Hà Hoa nói: “Con bé này, uổng công chị con thương con như vậy, là em gái mà không biết thương chị mình, những lời như thế con bảo nó phải nói ra miệng thế nào đây, chẳng khác nào đâm kim vào ngực chị con.”
Đào Hoa nói: “Có đâm cũng chả phải con đâm, là cha gả tỷ ấy cho tên ngốc kia, có muốn tính sổ thì cũng phải tìm cha chứ.”
Mẹ Hà Hoa mắng: “Con bé này, càng nói càng hồ đồ.”
Đào Hoa hì hì cười, làm nũng: “Con cũng đã nói gì đâu, chẳng qua con chỉ cảm thấy không đáng cho tỷ ấy thôi… Còn nữa, con cũng không nói Trường Sinh không tốt mà, mặc dù ngốc, nhưng vào lúc mấu chốt cũng biết bảo vệ cho chị con, đây cũng là điều đáng mừng, hơn nữa Trường Sinh còn cao hơn Vương Phúc Căn một cái đầu.”
Mẹ Hà Hoa thở dài: “Hai chị gái của con… không có đứa nào khiến mẹ yên lòng cả… Tạm thời không nói đến chị hai con, mà nói chị cả con, vốn tưởng rằng Trường Sinh là một đứa trẻ thật thà...