- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2003 Lượt
“Ngửi đồ phân chó thối tha nhà mày ấy!” Hà Hoa vừa mắng vừa vung dao lên chém, nhưng thắt lưng cô bị gã Phùng thọt ôm chặt lấy không thể dùng sức được, cô vung dao lên được hai cái đã bị gã ta chụp lấy cổ tay, tên Phùng thọt kia vừa xoay tay, tay của Hà Hoa chợt đau buốt, cả con dao thái rau lẫn cái rổ đựng thức ăn đều rơi hết xuống đất.
Lúc này, Hà Hoa cũng không còn thời gian quan tâm đến mùi hôi bốc lên tận trời trên người gã, cô nhìn thật chính xác cổ tay của gã rồi liều mạng cắn xuống.
“A…” Tên Phùng thọt thét lên vùng mạnh tay ra, Hà Hoa cũng không thèm nhặt nhạnh những thứ rơi trên mặt đất, cô co chân bỏ chạy. Tên thọt họ Phùng bị cắn liền nổi nóng, lê cái chân thọt đuổi theo Hà Hoa.
Thật ra nơi này cách thôn rất gần, nếu Hà Hoa chạy về sẽ nhanh chóng gọi được thôn dân đến cứu giúp, gã Phùng thọt cũng không dám làm việc lỗ mãng trong thôn. Chỉ là Hà Hoa lúc này sợ tới mức không thể suy nghĩ được gì, chỉ chạy lên núi theo bản năng, cô muốn nhanh chóng gặp Trường Sinh, thấy được chồng mình, tên lưu manh này sẽ không thể ức hiếp cô được nữa.
Hà Hoa vốn đã chạy rất xa, chỉ là cô bị dọa sợ tới mức luống cuống không nhìn đường, bất cẩn vấp chân ngã xuống. Chỉ một cú ngã này, lại bị gã Phùng thọt đuổi kịp, không để Hà Hoa có thời gian đứng lên, gã lập tức nhào tới, ấn cô ngã xuống.
Hà Hoa bị gã Phùng thọt đè úp sấp trên mặt đất, trong lòng vô cùng sợ hãi, cô vừa phản kháng vừa lớn tiếng mắng chửi, cũng mặc kệ tình huống sau đó có mất mặt hay không, chỉ mong có người qua đường nghe thấy chạy tới cứu cô.
Tên Phùng thọt vừa giở trò sàm sỡ, sờ lung tung khắp người Hà Hoa vừa cười nói: “Kêu cái khỉ gì! Nơi này ngày thường ruồi bọ cũng chẳng thèm tới vo ve, cô còn muốn gọi ai tới cứu? Chẳng lẽ còn trông mong vào cái thằng đần nhà cô tới tìm cô hay sao?” Gã nói xong liền lôi xềnh xệch Hà Hoa vào một bụi cây ven đường.
Hà Hoa bị kéo sốc xếch úp sấp người trên mặt đất, căn bản không thể bò đi được, cô cố sức giãy dụa chống lại gã, quần áo cô trong lúc giằng co bị kéo lộn xộn vắt ngang trên người, lộ ra thắt lưng nhẵn nhụi. Lòng háo sắc của gã Phùng thọt càng dậy sóng, gã ném Hà Hoa vào trong một vùng cỏ rồi lập tức nhào tới ngồi trên người cô. Một tay cản Hà Hoa vùng vẫy, một tay vuốt ve thắt lưng lộ ra của cô, rồi bàn tay dơ bẩn lại hướng lên trên len lỏi vào trong áo cô mà sờ nắn.
“Đồ lưu manh! Đồ chó thối tha! Buông tao ra! Cha tao mà biết sẽ băm nát mày đem cho chó ăn!” Hà Hoa lớn tiếng mắng chửi.
Gã Phùng thọt vừa cắn lung tung lên cổ lên mặt Hà Hoa, vừa nói: “Được, được, được! Muội mau đi nói cho cha vợ ta biết đi! Bảo ông ta đừng đưa muội tới cho tên đần kia chà đạp, cho ta đi… Muội muội ngoan, cổ muội thơm ghê, ở bên dưới chẳng biết có thơm như vậy không, để ca ca nếm thử hương vị của muội xem nào… Tên ngốc kia thì biết cái gì chứ! Lúc đi tiểu chắc còn phải tìm bà nội giúp nó cởi quần nữa kìa! Nó làm sao hiểu được niềm vui thú này chứ… Hôm nay để ca ca giúp muội trải nghiệm thế nào là một người đàn ông chân chính…” Vừa dứt lời gã lập tức đưa tay kéo quần Hà Hoa.
Hà Hoa vừa lớn tiếng mắng chửi vừa cố sức nắm chặt lưng quần của mình, đúng vào lúc cô quýnh quáng sắp bật khóc, bất chợt nhìn thấy một bóng đen ập tới. Ngay tức thì một tiếng “A” vang lên, tên Phùng thọt hét lên thảm thiết bay khỏi người cô.
Chương 5
Hà Hoa bị tên Phùng thọt đẩy ngã vào trong bụi cỏ, cô quay đầu lại nhìn thấy người tới đúng là Trường Sinh. Hà Hoa mừng rỡ khôn xiết, thở một hơi nhẹ nhỏm.
Tên Phùng thọt kia giật mình sợ tới mức choáng váng. Khi nãy gã còn mới mượn rượu to gan giở thói háo sắc làm càn thì giờ bị một cú đạp cho ngã dúi xuống, gần như tỉnh hẳn. Thấy Trường Sinh cao lớn giống như ngọn núi đang đi tới trước mặt mình, gã sợ tới mức tè ra quần, vội nói: “Đại huynh đệ, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Là vợ huynh lẳng lơ, cứ nằng nặc kéo ta tới chỗ này, ta, ta, ta không muốn làm…”
Hà Hoa sửa sang lại quần áo vừa đứng dậy, nghe tên Phùng thọt nói thế tức run cả người, nhổ nước bọt chửi: “Phì! Mày cái thằng chó khốn nạn này lại còn dám nói như thế! Bà đây đánh chết mày!” Cô vừa mắng chửi vừa tìm kiếm gậy gộc. Nhưng không chờ cô tìm được, Trường Sinh đã bước vài bước xông lên tóm lấy Phùng thọt, vung tay đấm thẳng xuống đầu Phùng thọt.
Tên Phùng thọt chỉ kịp cảm thấy đầu óc quay cuồng, óc dường như muốn tan ra luôn, đầu lệch sang một bên, còn chưa đợi gã cảm nhận được đau đớn, nắm đấm thứ hai, thứ ba đã liên tiếp giáng xuống. Tên Phùng thọt thấy mình sẽ bị đánh chết mất, sợ tới mức ra sức xua tay cầu xin tha thứ, mồm liên tục gọi : “Đại ca”, “Đại gia”. Nhưng Trường Sinh căn bản chả thèm đếm xỉa gì, trừng mắt lên giống như không nghe thấy gì tiếp tục đấm xuống một hết cái này đến cái khác.
Hà Hoa nhìn gã Phùng thọt bị Trường Sinh đánh như thế cũng hả giận, lớn tiếng nói: “Đánh chết mày, đồ phân chó! Xem mày còn dám bắt nạt bà cô mày nữa hay không! Đánh chết nó! Trường Sinh! Đánh chết tên vô lại khốn khiếp này đi!”
“Á…Bà nội … tha cho…á…” Tên Phùng thọt bị đánh tới mặt chảy đầy máu, răng cũng không biết gãy văng đi đâu mất mấy cái rồi, gã đã không nói ra hơi được nữa.
Hà Hoa thấy vậy, chỉ sợ đánh nhiều quá sẽ chết người, vội vàng can ngăn: “Thôi đủ rồi, Trường Sinh, quên đi, lần này chúng ta tạm tha cho tên khốn này.”
Có điều Trường Sinh dường như chẳng nghe thấy gì cả, vẫn đấm mạnh vào đầu Phùng thọt, dường như thật sự muốn đánh chết gã. Hà Hoa thấy Trường Sinh không dừng tay thì sợ hãi, lớn tiếng ngăn cản: “Trường Sinh, bỏ đi, đừng đánh nữa!” Thấy hắn vẫn tiếp tục, cô sợ tới mức vội vàng chạy tới, chân tay luống cuống ôm lấy cánh tay hắn : “Trường Sinh đừng đánh nữa! Trường Sinh!”
Trường Sinh lúc này mới ngừng tay, mặt đỏ bừng, hai mắt trừng lên, hai tay nắm chặt lại thành quả đấm cứng như đá, các cơ bắp trên người đều căng cứng.
Hà Hoa hơi sợ, trong chớp mắt đột nhiên cảm thấy thế này mới giống mình đã gả cho một người đàn ông. Có điều cô cũng không kịp cảm động, vì chưa bao giờ thấy bộ dạng căm tức của Trường Sinh như vậy, nên lúc này trong lòng cô cũng cảm thấy hơi bỡ ngỡ, cất giọng nhỏ nhẹ nói: “Chúng ta đừng tốn thời gian vì tên khốn vô lại này, mau đi ăn cơm thôi, buổi chiều chúng ta còn phải làm việc nữa.”
Trường Sinh thở hổn hển, giống như không cam lòng buông tên Phùng thọt ra. Hà Hoa thấy trên tay Trường Sinh toàn là máu của tên Phùng thọt, vôi vàng dùng ống tay áo của mình giúp hắn lau sạch sẽ, rồi lại giúp hắn sửa sang lại quần áo cho gọn gàng, ôm lấy cánh tay của hắn, giống như dỗ trẻ con nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nha.”
Hà Hoa kéo Trường ra khỏi rừng cây, trở ngược về đoạn đường cũ, nhìn thấy rổ cơm nằm chỏng chơ trên mặt đất, bình nước thì dốc ngược xuống chảy ra ngoài gần hết, mấy chiếc bánh bột ngô cũng lăn sang một bên. Hà Hoa đau lòng nhặt lên, phủi đất, cầm bình nước và con dao bỏ lại vào rổ.
Trường Sinh đứng ở bên cạnh cũng không nói lời nào, chờ Hà Hoa thu dọn mọi thứ xong xuôi, hắn liền đi qua cầm lấy rổ, rồi kéo tay Hà Hoa cùng nhau đi lên núi.
Đây là lần đầu Hà Hoa bị Trường Sinh nắm tay, cảm giác có hơi kỳ lạ. Cô vụng trộm liếc nhìn hắn, thấy hắn dường như vẫn chưa nguôi giận, lúc đi qua rừng cây nhỏ kia, cô cảm giác hắn càng siết chặt tay cô hơn. Trong lòng Hà Hoa vô cùng ấm áp, cô thầm nghĩ ngốc hay không ngốc cũng không sao cả, mặc dù hắn chưa hẳn thật sự coi cô là vợ để mà thương yêu, nhưng tốt xấu gì hắn cũng biết cô là...