- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2016 Lượt
Hà Hoa huơ cánh tay, bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cảm giác như cô vừa mới gánh mấy thùng nước, mệt tới nỗi thở hổn hển. Cô hơi mơ màng, xoay đầu nhìn xung quanh … Chăn vẫn gấp phẳng phiu để ở đầu giường đặt gần lò sưởi, còn bản thân mình đang cuộn tròn ở một góc giường, không hề có Trường Sinh, cũng không có ai tranh chăn với cô. Bên ngoài mặt trời đã treo cao, sắp trưa rồi, làm gì có con gà nào gáy cơ chứ …
Hà Hoa chưa phân biệt ngay được cảnh nào thực cảnh nào mơ. Trường Sinh biến mất sáu ngày liền, bây giờ cô hoàn toàn không nhớ rõ sáu ngày qua mình sống như thế nào, thật sự giống hệt một cơn ác mộng. Cô đứng dậy đi giày vào, muốn đến sau núi tìm một lần nữa, tuy rằng cô đã đi tìm vô số lần nhưng cô chung quy vẫn cảm thấy nhất định sẽ tìm được hắn ở một nơi nào gần đấy, hoặc là hôm trước hắn bị lạc đường đi quá xa, sau vài ngày lại tự mình vòng lại, cô không tin Trường Sinh lại đột nhiên biến mất như vậy.
Rầm rầm! Hai tiếng đập cửa liên tiếp vang lên, có người đứng trước cánh cổng mở sẵn trong sân gọi to: “Có phải nhà Hoắc đại tẩu không?”
Hà Hoa nghe người ta gọi cô là “Hoắc đại tẩu”, trái tim nhảy thót lên, vội vàng chạy ra ngoài xem.
Đứng ngoài cổng là một người thanh niên tầm hai mươi tuổi, cô chưa từng gặp bao giờ, nhìn bộ dạng cậu này cũng không phải là người thôn bên cạnh. Cậu thanh niên thấy dáng vẻ Hà Hoa thật tiều tụy, như đã thêm chắc chắn mình nhận đúng người, cũng chẳng vòng vo với cô, nói luôn: “Chắc vị này là Hoắc đại tẩu rồi, tôi là nha dịch ở nha môn trên huyện, đại nhân nhà chúng tôi bảo tôi đến đón tẩu vào trong thành, đã tìm được chồng của tẩu rồi…”
Cậu thanh niên kia còn tiếp tục nói gì nữa, nhưng dường như Hà Hoa lại chẳng nghe thấy được gì cả, cô ngây người ra trong phút chốc, chợt cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm, không hề cười, cũng chẳng khóc lóc, chỉ ngây ngô gật đầu.
Cậu nha dịch đưa tin cảm thấy người phụ nữ thôn quê này chắc hẳn bị ngớ ngẩn rồi, cậu ta cẩn thận nhắc lại lần nữa: “Vậy thì, nhà tẩu còn ai nữa không? Có cần kêu người nào cùng theo vào thành không? Để ta đánh xe ngựa tới.”
Hà Hoa chợt bừng tỉnh, vội vàng chạy đến phòng bà Tứ, vừa chạy vừa gọi to: “Bà nội ơi, tìm thấy Trường sinh rồi, tìm thấy Trường Sinh rồi.”
Trong phòng không có tiếng người đáp, Hà Hoa chạy vào trong phòng mới sực nhớ bà Tứ đã đi ra ngoài, cô lại chạy tới nói với cậu nha dịch tốt bụng kia: “Xin ngài chờ ta một chút, ta lập tức về rồi đi ngay, đi ngay.” Nói xong cô liền chạy một mình ra ngoài, vừa chạy vừa ngoái đầu lại, chỉ sợ cậu nha sai dẫn đường kia bỏ đi mất, gào lên dặn dò: “Xin ngài chớ đi vội, ta ra ngoài gọi người, về rồi đi ngay!”
Hà Hoa chạy về nhà gọi Đại Bảo, lại nhờ người nhà nhanh chóng đi tìm bà Tứ. Người nhà họ Lý nghe nói đã tìm được Trường Sinh ai ấy đều thở phào nhẹ nhõm, lo
lắng tích tụ mấy ngày nay lập tức tan đi, tất cả mọi người trong nhà dường như đều quá mệt mỏi, cũng chẳng hơi sức cười vui, chỉ giục Hà Hoa và Đại Bảo nhanh chạy tới thị trấn đón người, đừng quên cảm tạ Bộ đầu đại nhân.
Cậu nha sai truyền tin vội vàng đánh xe ngựa cùng Hà Hoa và Đại Bảo chạy tới thị trấn, cậu ta biết người bị mất tích là một tên ngốc, nhưng nhìn qua Hà Hoa cậu cảm thấy đại khái đầu óc của cô cũng không được bình thường, lòng thầm nghĩ chắc là hai kẻ ngốc được người lớn ghép đôi với nhau, cho nên trên đường đi cậu ta chỉ nói chuyện với mình Đại Bảo.
Đại Bảo luôn mồm nói lời cảm ơn, cậu nha sai kia nói: “Ấy chết, đừng nói như vậy, công việc của nha dịch chúng tôi trong nha môn chẳng phải là những chuyện thế này sao, dù sao mọi người cũng coi như thân nhân bên nhà cha mẹ chị dâu chúng tôi … Có điều phải nói rằng tuy chúng tôi có đi tìm mọi nơi xung quanh, nhưng đại ca nhà huynh thật sự không phải do chúng tôi tìm được, là huynh ấy tự tìm đến nha môn … Sáng sớm hôm nay, mấy huynh đệ chúng tôi vừa mới tới nha môn thì thấy có một người ngồi ở cửa, chắc là đã ngồi từ nửa đêm, chúng tôi tới hỏi vài câu huynh ấy cũng không quan tâm, bọn tôi còn cho rằng là ăn xin từ nơi nào đến ấy…”
Chắc là cảm thấy lời của mình dùng từ không ổn lắm, cậu nha dịch dừng một chút, vung vung roi ngựa lên, lại kể: “Sau đó Bổ đầu đại nhân tới, đại ca nhà cậu có lẽ nhận ra đại nhân nhà chúng tôi, chạy tới túm chặt đại nhân mãi không buông, dọa mấy người chúng tôi hoảng sợ suýt chút nữa nhảy dựng lên, cứ tưởng là huynh ấy đến gây chuyện …. Sau đó chúng tôi vẫn không thấy huynh ấy nói gì, dù sao thì đại nhân nhà bọn tôi cũng coi như có quen biết huynh ấy, vội vàng đón về nhà…”
“Vốn dĩ đại nhân nhà chúng tôi muốn mời đại ca cậu về nhà nghỉ ngơi một lát, ăn một bữa cơm rồi sẽ tiễn huynh ấy về, nhưng mà đại ca nhà cậu ngay cả quần áo cũng chẳng thèm thay, cơm cũng chẳng ăn, chỉ một mực túm chặt lấy tay của Bộ Đầu nhà chúng tôi không chịu buông, luôn miệng lẩm bẩm cái gì đó cũng không rõ nữa. Chị dâu bọn tôi tới khuyên nhủ cũng không được, bây giờ huynh ấy chẳng để ý đến ai cả, cứ bám chặt lấy đại nhân nhà chúng tôi … Không còn cách nào khác, đại nhân mới bảo tôi chạy nhanh tới đây mời người đến…”
“Vậy, tôi nhiều chuyện hỏi một câu, đại ca nhà các cậu … Có phải có ân oán gì với đại nhân nhà chúng tôi hay không?”
Đại Bảo bị hỏi mà không hiểu ra sao, nghĩ Trường Sinh là một người như vậy thì làm sao có ân oán gì với Bộ đầu đại nhân được cơ chứ, cậu cũng khó hiểu đáp lời: “Không có đâu…” Nói xong lại quay đầu nhìn sang Hà Hoa.
Lúc đầu Hà Hoa nghe nói Trường Sinh giống hệt ăn xin ngồi nguyên đêm ở cửa nha môn trên huyện, cô đau lòng không chịu nỗi, giờ lại nghe cậu nha dịch kể thêm, cô càng thấy càng kỳ lạ, ngơ ngẩn ngây người một khắc dường như nghĩ ra được gì đó, cô vô thức bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, trái tim chua xót, khẽ cúi thấp đầu, dọc đường đi không nói câu nào.
Từ nhà Hà Hoa tới thị trấn, liên tục thúc ngựa cũng mất hơn hai canh giờ, trên đường đi Hà Hoa cứ tưởng tượng bộ dạng chật vật của Trường Sinh bây giờ sẽ như thế nào, nhưng xuống xe vào cửa, tận mắt nhìn thấy Trường Sinh đang thật sự ngồi ở giữa công đường cô vẫn kinh ngạc đến ngơ ngác.
Giữa công đường, Trường Sinh lẳng lặng cúi đầu ngồi ở trên ghế, một tay nắm chặt quần của mình, tay kia thì cố sống cố chết túm lấy người ngồi trên ghế bên cạnh. Hà Hoa không có tâm tư lòng dạ gì nhìn người xung quanh, chỉ chăm chú nhìn Trường Sinh, lại thấy trên người hắn bẩn không thể tưởng được, tóc tai bù xù rối tung lên, quần áo rách rưới, thủng vài lỗ rất to, để lộ ra cả da thịt dơ bẩn, có mấy chỗ còn có cả vệt máu khô, chắc hẳn là đã bị thương r...