- Đăng Ngày: 06:32 - 07/07/2015
- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 690 Lượt
- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 690 Lượt
anh cũng tốt hơn. Hôm nay gặp lại, Bình Bình rất vui, còn hào hứng làm quen với anh: “Chú à, chú là con của ông Phong Phong, vậy thì chú là bố của Phong Phong đúng không? Phong Phong sướng thật đấy, bố là bác sĩ, ông lại mua nhiều đồ chơi thế này, không chỉ cho bạn ấy chơi mà còn tặng cho cả bạn của bạn ấy nữa… Phong Phong sướng thật đấy! Cháu không có ông…”
Bình Bình ngập ngừng một chút, hoang mang hỏi nhỏ: “Sao chú lại khóc?”
Đàm Tĩnh không hề quay đầu lại, bên ngoài trời đã tối, tòa nhà đối diện lần lượt sáng đèn, xe cộ ngược xuôi nườm nượp trên con đường phía xa, trông như một dòng sông ánh sáng. Trong phòng bệnh chỉ bật một ngọn đèn ở đầu giường, hắt bóng cô lên tấm kính cửa sổ, nước mắt đã lăn dài trên má từ lâu. Nhiều lúc cô cảm thấy không thể chịu nổi nữa, xưa nay cô chưa bao giờ nghĩ mình kiên cường, chỉ là bị cuộc sống giày vò đến chai lì mà thôi. Mỗi lần tuyệt vọng, vì đôi mắt của con, vì tiếng nói của con, vì tiếng con gọi “mẹ”, mà hết lần này sang lần khác, cô đều vùng vẫy đứng lên. Dần dà cô trở nên rất hiếm khi khóc, khóc lóc có ích gì chứ? Có kiếm tiền được không? Có chữa được bệnh cho con không?
Có điều hôm nay cô đã thả lỏng bản thân, vì không muốn quay lại nhìn Nhiếp Vũ Thịnh. Qua tấm kính cửa sổ, cô thấy anh đang ôm con khóc như một đứa trẻ. Anh chưa từng khóc trước mặt cô. Dù là năm đó, khi cô muốn bỏ đi, anh cũng chỉ đỏ mắt lên, liên tục hỏi,
Tại sao?
Tại sao số phận lại trêu đùa con người như vậy? Tại sao câu chuyện hồi xưa lại như một cơn ác mộng? Tại sao cô không được phép yêu người mà cô yêu?
Thật tàn nhẫn!
Thật bất công!
Nhiếp Vũ Thịnh vùi mặt vào áo con, bộ quần áo bệnh nhân toả ra mùi thuốc khử trùng quen thuộc, nước mắt chảy đẫm áo khiến mắt anh cay xè, nước mắt âm thầm thấm vào lớp vải. Tôn Bình không nói gì, chỉ mở tròn mắt nhìn anh, đôi tay nhỏ ôm chặt lấy anh. Anh biết mình đã khiến con sợ, chỉ là anh không kìm chế được. Tôn Bình bối rối một lát, cuối cùng học theo người lớn, khẽ vỗ lưng Nhiếp Vũ Thịnh, nhỏ giọng: “Chú đừng khóc mà…”
Toàn thân anh run rẩy, dùng hết sức mới ngẩng được đầu lên, qua màn nước mắt, anh nhìn thấy ánh mắt lo lắng của con nhưng chẳng nói được lời nào. Anh ôm con vào lòng, lo sợ ôm chặt quá con sẽ ngạt thở, vì tim của bé không tốt. Một lúc sau Nhiếp Vũ Thịnh mới buông tay, cúi xuống nhìn con, không biết phải làm sao. Anh vừa cúi đầu, nước mắt đã lại rơi xuống, Tôn Bình rụt rè giơ tay vuốt gương mặt ướt đẫm của anh. Nhiếp Vũ Thịnh gắng hết sức mới nhếch được khoé môi, nặn ra một nụ cười gượng gạo, hỏi: “Mai Bình Bình làm phẫu thuật rồi, có sợ không?”
“Không ạ! Phẫu thuật xong cháu sẽ có một trái tim khoẻ mạnh, có thể được mẹ đưa đến công viên chơi cầu trượt.”
“Chú cũng đưa cháu đi chơi được không?”
Tôn Bình nghĩ một chút rồi hỏi: “Chú có đưa Phong Phong đi không?”
“Chú không đưa Phong Phong đi, bạn ấy ra viện về nhà rồi, sẽ có người đưa bạn ấy đi. Chú chỉ đưa cháu đi thôi.”
Nào ngờ Bình Bình chợt lắc đầu: “Chú đưa Phong Phong đi đi… chắc chắn bạn ấy rất muốn chơi cùng chú. Bố cháu chưa bao giờ đưa cháu đi chơi cả… Cháu muốn bố đưa đi công viên nhất.”
Nhiếp Vũ Thịnh thấy mắt cay cay, lại ôm lấy con vào lòng, vùi mặt vào mái đầu bé. Những sợi tóc ngắn chọc vào mắt khiến anh vừa đau vừa ngứa, nước mắt không ngừng chảy ra. Anh như trở lại hồi thơ dại, khi biết mẹ đã ra đi không bao giờ quay về nữa, hồi nhỏ còn có thể oà lên khóc thật lớn, nhưng bây giờ anh chỉ biết âm thầm rơi lệ. Không biết bao lâu sau, Đàm Tĩnh quay lại, đến bên giường, bế con ra khỏi lòng anh: “Bình Bình ngoan, chúng ta phải đi ngủ rồi.”
Nhiếp Vũ Thịnh túm lấy cánh tay Đàm Tĩnh, cô nhất thời không giằng ra được. Anh dang tay ra ôm cả con và cô vào lòng.
“Anh xin lỗi…”
Đàm Tĩnh ngoảnh mặt đi, một lúc lâu sau mới quay lại nói: “Anh chẳng làm gì có lỗi với tôi cả, không cần xin lỗi.”
“Em không muốn cho anh biết nguyên nhân thì anh chỉ có thể nghĩ ngợi lung tung…”
“Trước mặt trẻ con đừng nói những điều đó.” Đàm Tĩnh ôm lấy con, “Buông ra đi!”
Anh buông tay, nhưng vành mắt vẫn đỏ ửng, nhìn cô bằng ánh mắt vô tội, hệt như Bình Bình mỗi khi phải chịu ấm ức vậy. Lòng Đàm Tĩnh vô cùng chua xót, cô lấy cớ bế con quay người đi, không để ý đến anh nữa.
Nhiếp Vũ Thịnh gắng trấn tĩnh lại rồi nói: “Mai anh làm ca sáng, anh sẽ vào phòng phẫu thuật cùng Bình Bình. Nếu thuận lợi thì bốn tiếng là ra được rồi. Em ở ngoài… nếu có bất cứ chuyện gì, có thể gọi cho anh.”
“Ngày mai chồng tôi sẽ đến, tôi thông báo cho anh ấy rồi.” Đàm Tĩnh nói, “Bác sĩ Nhiếp, sau khi phẫu thuật xong tôi sẽ cảm ơn vì mọi việc anh đã làm cho Bình Bình, nhưng tôi không giao quyền giám hộ cho anh đâu.”
Nhiếp Vũ Thịnh lại trầm mặc, một lúc lâu sau, anh nghe thấy giọng mình vừa cay đắng, vừa chua chát: “Anh biết rồi.”
CHƯƠNG 21
Y tá trưởng trong phòng mổ cảm thấy không khí ca mổ hôm nay của khoa Ngoại Tim mạch thật kỳ quặc. Tính khí của Chủ nhiệm Phương, cả viện này ai cũng biết, kỹ thuật giỏi, yêu cầu cao, mỗi lần ông đích thân cầm dao mổ, cả phòng phẫu thuật cứ như gặp phải đại dịch, chỉ sợ có chỗ nào sơ sót, bị Chủ nhiệm Phương túm được mắng ột trận thì đến Giám đốc bệnh viện cũng không bênh nổi. Vì thế hôm nay cô phải đích thân giám sát các y tá chuẩn bị trước ca mổ, chờ đến khi bệnh nhân được đưa vào phòng mổ, đèn chụp bật lên, bác sĩ gây mê đã bắt đầu chuẩn bị gây mê, cô chợt cảm thấy không khí càng kỳ quặc hơn nữa.
Những ca phẫu thuật của Chủ nhiệm Phương đa phần là do một ê kíp cố định phối hợp với nhau, bác sĩ gây mê là cộng sự lâu năm, Nhiếp Vũ Thịnh thì vào theo bệnh nhân, thông thường trong các ca mổ của Chủ nhiệm Phương, anh đều là phụ mổ thứ nhất, nhưng hôm nay anh chỉ đứng một bên nhìn bác sĩ gây mê làm việc. Điều đầu tiên khiến y tá trưởng cảm thấy kỳ quặc chính là Nhiếp Vũ Thịnh, hôm nay bác sĩ Nhiếp trông rất lo lắng, từ lúc bước vào tới giờ anh chưa hề ngồi xuốngĐiều này cũng không có gì lạ, Chủ nhiệm Phương còn đứng kia, ngoài bác sĩ gây mê ra, ai dám cả gan ngồi chứ? Nhưng Chủ nhiệm Phương hôm nay cũng không dẫn theo học trò nào khác của mình vào phụ mổ, mà dùng hai bác sĩ có tay nghề giỏi nhất trong khoa làm phụ mổ, y tá trưởng thấy, đối với Tứ chứng Fallot thì đội ngũ bác sĩ hôm nay có vẻ hùng hậu quá.
Tuy đội ngũ hùng hậu nhưng Chủ nhiệm Phương đã làm rất tốt, từ nhát dao đầu tiên phân tách các cơ quan, đến vá tâm thất, cuối cùng là khâu lại các mạch máu, ông đều thực hiện rất chuẩn xác, một loạt các thao tác thuần thục hoàn hảo đến mức có thể quay lại làm tài liệu giảng dạy công khai, đây là kỹ thuật mà ông rèn được sau hàng ch
c năm đứng bàn mổ. Y tá trưởng còn tưởng Chủ nhiệm Phương đang làm mẫu, vì bác sĩ Nhiếp mà ông cưng nhất đang đứng bên cạnh quan sát, tiếc rằng hôm nay tâm trạng bác sĩ Nhiếp không được tốt, từ lúc mở khoang ngực của bệnh nhân, anh không dám nhìn bệnh nhân thêm một lần nào nữa, mà chạy lại phía bác sĩ gây mê đếm tần số máy thở.
Cô y tá trẻ thì thầm với y tá trưởng: “Hôm nay bác sĩ Nhiếp sao thế nhỉ? Chưa ăn sáng nên bị tụt huyết áp à?”
“Lắm chuyện!” Y tá trưởng mắng, nhưng trong lòng cũng thầm thắc mắc, bình thường Chủ nhiệm Phương dẫn theo học trò mà thấy học trò lơ đễnh như vậy, chắc chắn đã quay lại mắng ột trận tơi bời, nhưng hôm nay ông rất tập trung làm phẫu thuật, đến mức đầu còn chẳng ngẩng lên, làm như bác sĩ Nhiếp không hề có mặt trong phòng mổ vậy. Chủ nhiệm không mắng mỏ ai, ca phẫu thuật này thật là kỳ lạ, bình thường chỉ khi nào ca mổ rất không thuận lợi, tình trạng bệnh nhân vô cùng nguy kịch, Chủ nhiệm Phương không có thời gian nói thì mới không m...
Bình Bình ngập ngừng một chút, hoang mang hỏi nhỏ: “Sao chú lại khóc?”
Đàm Tĩnh không hề quay đầu lại, bên ngoài trời đã tối, tòa nhà đối diện lần lượt sáng đèn, xe cộ ngược xuôi nườm nượp trên con đường phía xa, trông như một dòng sông ánh sáng. Trong phòng bệnh chỉ bật một ngọn đèn ở đầu giường, hắt bóng cô lên tấm kính cửa sổ, nước mắt đã lăn dài trên má từ lâu. Nhiều lúc cô cảm thấy không thể chịu nổi nữa, xưa nay cô chưa bao giờ nghĩ mình kiên cường, chỉ là bị cuộc sống giày vò đến chai lì mà thôi. Mỗi lần tuyệt vọng, vì đôi mắt của con, vì tiếng nói của con, vì tiếng con gọi “mẹ”, mà hết lần này sang lần khác, cô đều vùng vẫy đứng lên. Dần dà cô trở nên rất hiếm khi khóc, khóc lóc có ích gì chứ? Có kiếm tiền được không? Có chữa được bệnh cho con không?
Có điều hôm nay cô đã thả lỏng bản thân, vì không muốn quay lại nhìn Nhiếp Vũ Thịnh. Qua tấm kính cửa sổ, cô thấy anh đang ôm con khóc như một đứa trẻ. Anh chưa từng khóc trước mặt cô. Dù là năm đó, khi cô muốn bỏ đi, anh cũng chỉ đỏ mắt lên, liên tục hỏi,
Tại sao?
Tại sao số phận lại trêu đùa con người như vậy? Tại sao câu chuyện hồi xưa lại như một cơn ác mộng? Tại sao cô không được phép yêu người mà cô yêu?
Thật tàn nhẫn!
Thật bất công!
Nhiếp Vũ Thịnh vùi mặt vào áo con, bộ quần áo bệnh nhân toả ra mùi thuốc khử trùng quen thuộc, nước mắt chảy đẫm áo khiến mắt anh cay xè, nước mắt âm thầm thấm vào lớp vải. Tôn Bình không nói gì, chỉ mở tròn mắt nhìn anh, đôi tay nhỏ ôm chặt lấy anh. Anh biết mình đã khiến con sợ, chỉ là anh không kìm chế được. Tôn Bình bối rối một lát, cuối cùng học theo người lớn, khẽ vỗ lưng Nhiếp Vũ Thịnh, nhỏ giọng: “Chú đừng khóc mà…”
Toàn thân anh run rẩy, dùng hết sức mới ngẩng được đầu lên, qua màn nước mắt, anh nhìn thấy ánh mắt lo lắng của con nhưng chẳng nói được lời nào. Anh ôm con vào lòng, lo sợ ôm chặt quá con sẽ ngạt thở, vì tim của bé không tốt. Một lúc sau Nhiếp Vũ Thịnh mới buông tay, cúi xuống nhìn con, không biết phải làm sao. Anh vừa cúi đầu, nước mắt đã lại rơi xuống, Tôn Bình rụt rè giơ tay vuốt gương mặt ướt đẫm của anh. Nhiếp Vũ Thịnh gắng hết sức mới nhếch được khoé môi, nặn ra một nụ cười gượng gạo, hỏi: “Mai Bình Bình làm phẫu thuật rồi, có sợ không?”
“Không ạ! Phẫu thuật xong cháu sẽ có một trái tim khoẻ mạnh, có thể được mẹ đưa đến công viên chơi cầu trượt.”
“Chú cũng đưa cháu đi chơi được không?”
Tôn Bình nghĩ một chút rồi hỏi: “Chú có đưa Phong Phong đi không?”
“Chú không đưa Phong Phong đi, bạn ấy ra viện về nhà rồi, sẽ có người đưa bạn ấy đi. Chú chỉ đưa cháu đi thôi.”
Nào ngờ Bình Bình chợt lắc đầu: “Chú đưa Phong Phong đi đi… chắc chắn bạn ấy rất muốn chơi cùng chú. Bố cháu chưa bao giờ đưa cháu đi chơi cả… Cháu muốn bố đưa đi công viên nhất.”
Nhiếp Vũ Thịnh thấy mắt cay cay, lại ôm lấy con vào lòng, vùi mặt vào mái đầu bé. Những sợi tóc ngắn chọc vào mắt khiến anh vừa đau vừa ngứa, nước mắt không ngừng chảy ra. Anh như trở lại hồi thơ dại, khi biết mẹ đã ra đi không bao giờ quay về nữa, hồi nhỏ còn có thể oà lên khóc thật lớn, nhưng bây giờ anh chỉ biết âm thầm rơi lệ. Không biết bao lâu sau, Đàm Tĩnh quay lại, đến bên giường, bế con ra khỏi lòng anh: “Bình Bình ngoan, chúng ta phải đi ngủ rồi.”
Nhiếp Vũ Thịnh túm lấy cánh tay Đàm Tĩnh, cô nhất thời không giằng ra được. Anh dang tay ra ôm cả con và cô vào lòng.
“Anh xin lỗi…”
Đàm Tĩnh ngoảnh mặt đi, một lúc lâu sau mới quay lại nói: “Anh chẳng làm gì có lỗi với tôi cả, không cần xin lỗi.”
“Em không muốn cho anh biết nguyên nhân thì anh chỉ có thể nghĩ ngợi lung tung…”
“Trước mặt trẻ con đừng nói những điều đó.” Đàm Tĩnh ôm lấy con, “Buông ra đi!”
Anh buông tay, nhưng vành mắt vẫn đỏ ửng, nhìn cô bằng ánh mắt vô tội, hệt như Bình Bình mỗi khi phải chịu ấm ức vậy. Lòng Đàm Tĩnh vô cùng chua xót, cô lấy cớ bế con quay người đi, không để ý đến anh nữa.
Nhiếp Vũ Thịnh gắng trấn tĩnh lại rồi nói: “Mai anh làm ca sáng, anh sẽ vào phòng phẫu thuật cùng Bình Bình. Nếu thuận lợi thì bốn tiếng là ra được rồi. Em ở ngoài… nếu có bất cứ chuyện gì, có thể gọi cho anh.”
“Ngày mai chồng tôi sẽ đến, tôi thông báo cho anh ấy rồi.” Đàm Tĩnh nói, “Bác sĩ Nhiếp, sau khi phẫu thuật xong tôi sẽ cảm ơn vì mọi việc anh đã làm cho Bình Bình, nhưng tôi không giao quyền giám hộ cho anh đâu.”
Nhiếp Vũ Thịnh lại trầm mặc, một lúc lâu sau, anh nghe thấy giọng mình vừa cay đắng, vừa chua chát: “Anh biết rồi.”
CHƯƠNG 21
Y tá trưởng trong phòng mổ cảm thấy không khí ca mổ hôm nay của khoa Ngoại Tim mạch thật kỳ quặc. Tính khí của Chủ nhiệm Phương, cả viện này ai cũng biết, kỹ thuật giỏi, yêu cầu cao, mỗi lần ông đích thân cầm dao mổ, cả phòng phẫu thuật cứ như gặp phải đại dịch, chỉ sợ có chỗ nào sơ sót, bị Chủ nhiệm Phương túm được mắng ột trận thì đến Giám đốc bệnh viện cũng không bênh nổi. Vì thế hôm nay cô phải đích thân giám sát các y tá chuẩn bị trước ca mổ, chờ đến khi bệnh nhân được đưa vào phòng mổ, đèn chụp bật lên, bác sĩ gây mê đã bắt đầu chuẩn bị gây mê, cô chợt cảm thấy không khí càng kỳ quặc hơn nữa.
Những ca phẫu thuật của Chủ nhiệm Phương đa phần là do một ê kíp cố định phối hợp với nhau, bác sĩ gây mê là cộng sự lâu năm, Nhiếp Vũ Thịnh thì vào theo bệnh nhân, thông thường trong các ca mổ của Chủ nhiệm Phương, anh đều là phụ mổ thứ nhất, nhưng hôm nay anh chỉ đứng một bên nhìn bác sĩ gây mê làm việc. Điều đầu tiên khiến y tá trưởng cảm thấy kỳ quặc chính là Nhiếp Vũ Thịnh, hôm nay bác sĩ Nhiếp trông rất lo lắng, từ lúc bước vào tới giờ anh chưa hề ngồi xuốngĐiều này cũng không có gì lạ, Chủ nhiệm Phương còn đứng kia, ngoài bác sĩ gây mê ra, ai dám cả gan ngồi chứ? Nhưng Chủ nhiệm Phương hôm nay cũng không dẫn theo học trò nào khác của mình vào phụ mổ, mà dùng hai bác sĩ có tay nghề giỏi nhất trong khoa làm phụ mổ, y tá trưởng thấy, đối với Tứ chứng Fallot thì đội ngũ bác sĩ hôm nay có vẻ hùng hậu quá.
Tuy đội ngũ hùng hậu nhưng Chủ nhiệm Phương đã làm rất tốt, từ nhát dao đầu tiên phân tách các cơ quan, đến vá tâm thất, cuối cùng là khâu lại các mạch máu, ông đều thực hiện rất chuẩn xác, một loạt các thao tác thuần thục hoàn hảo đến mức có thể quay lại làm tài liệu giảng dạy công khai, đây là kỹ thuật mà ông rèn được sau hàng ch
c năm đứng bàn mổ. Y tá trưởng còn tưởng Chủ nhiệm Phương đang làm mẫu, vì bác sĩ Nhiếp mà ông cưng nhất đang đứng bên cạnh quan sát, tiếc rằng hôm nay tâm trạng bác sĩ Nhiếp không được tốt, từ lúc mở khoang ngực của bệnh nhân, anh không dám nhìn bệnh nhân thêm một lần nào nữa, mà chạy lại phía bác sĩ gây mê đếm tần số máy thở.
Cô y tá trẻ thì thầm với y tá trưởng: “Hôm nay bác sĩ Nhiếp sao thế nhỉ? Chưa ăn sáng nên bị tụt huyết áp à?”
“Lắm chuyện!” Y tá trưởng mắng, nhưng trong lòng cũng thầm thắc mắc, bình thường Chủ nhiệm Phương dẫn theo học trò mà thấy học trò lơ đễnh như vậy, chắc chắn đã quay lại mắng ột trận tơi bời, nhưng hôm nay ông rất tập trung làm phẫu thuật, đến mức đầu còn chẳng ngẩng lên, làm như bác sĩ Nhiếp không hề có mặt trong phòng mổ vậy. Chủ nhiệm không mắng mỏ ai, ca phẫu thuật này thật là kỳ lạ, bình thường chỉ khi nào ca mổ rất không thuận lợi, tình trạng bệnh nhân vô cùng nguy kịch, Chủ nhiệm Phương không có thời gian nói thì mới không m...