- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 754 Lượt
Anh nhìn nét chữ nắn nót, chỉ hai chữ: “Xin lỗi”. Dường như cô mãi chỉ nói được với anh hai chữ này, hai chữ ấy cũng dường như đã giải thích tất cả.
Nhiếp Vũ Thịnh vò nát mảnh giấy, một lúc sau lại mở ra, vuốt phẳng lại từng chút một.
Anh đang đoán, rốt cuộc cô viết hai chữ này với tâm trạng thế nào? Hoặc có thể nói, cô viết hai chữ này với mục đích gì?
Có điều, dù sao hai chữ “xin lỗi” cũng tốt hơn ba chữ “em yêu anh”, nếu cô viết như vậy, anh sẽ còn khó chịu hơn cả bị giết.
Anh không muốn nghĩ
nhiều nữa, bèn vào thư phòng lấy một quyển sách kẹp bừa tờ giấy vào.
Tâm trạng Nhiếp Vũ Thịnh rối bời, mãi một lúc sau mới nhớ ra hôm nay chưa đi thăm ông Nhiếp Đông Viễn, bèn gọi cho Thư ký Trương để hỏi thăm tình hình. Cầm điện thoại lên, anh thấy có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Thư Cầm. Anh đã nhốt mình trong phòng đến mấy tiếng đồng hồ, điện thoại kêu mấy lần cũng không nghe thấy.
Lúc này Nhiếp Vũ Thịnh rất không muốn gọi cho Thư Cầm, anh cảm thấy mình quá vô sỉ, mới nói sẽ không nghĩ đến bất cứ người phụ nữ nào khác, vậy mà vừa quay đi đã làm ra chuyện này. Anh do dự một lát rồi gửi tin nhắn cho Thư Cầm, bảo mình đang nghỉ ngơi, không nghe thấy điện thoại, hỏi xem cô có việc gì không.
Thư Cần trả lời lại ngay lập tức, cô bảo không có gì, định tối đến bệnh viện, hỏi có phải anh làm ca sáng không?
Anh trả lời rằng đã đổi ca cho đồng nghiệp, hôm nay anh nghỉ, bảo Thư Cầm đừng đến bệnh viện, giờ đang mưa gió, đi đường không an toàn.
Thư Cầm trả lời: “Vâng.”
Nhiếp Vũ Thịnh gọi cho Thư ký Trương hỏi thăm tính hình bố mình, anh ta nói hôm nay ông Nhiếp Đông Viễn điều trị rất tốt, không đau đớn gì cả. Nghe nói hôm nay anh nghỉ ngơi, Thư ký Trương cũng nhắn anh đừng đến bệnh viện, bảo trời mưa rất to, chắc chắn sẽ tắc đường.
Nhiếp Vũ Thịnh nhìn ra ngoài, quả nhiên mưa càng ngày càng to, đám trúc ngoài vườn bị gió thổi bạt đi, không đứng thẳng lên được, mấy chiếc lá dính vào cửa sổ, mép lá cong cong như đôi mày đang chau lại. Nhiếp Vũ Thịnh thấy mình như bị trúng tà, anh đưa tay ra, cách một tấm kính, chầm chậm sờ men theo viền lá, động tác rất nhẹ nhàng đầy yêu thương, như đang vuốt ve hàng lông mày của người yêu vậy. Nếu làm vậy có thể khiến đôi mày cô ấy giãn ra mà cười lên một chút thì thật tốt biết bao.
Lông mày của Đàm Tĩnh cũng hệt như vậy, vì thế khi cô nhíu mày, anh lại thấy xót xa.
Anh rút tay về, ngẩn ngơ nhìn hai chiếc là dính trên cửa kính.
Đàm Tĩnh, Đàm Tĩnh… Anh nên làm thế nào với cô
Đàm Tĩnh đi tàu điện ngầm về, vừa rời tàu thì trời đổ mưa, nước ào ào chảy xuống theo những bậc thang trước cửa toa tàu, như một ngọn thác nhỏ. Đàm Tĩnh không mang ô, giày cũng ướt sũng, bước ra khỏi cửa tàu liền bị mưa tạt tới tấp vào mặt, toàn thân ướt nhẹp. Cô cứ thế đội mưa băng qua đường, trong màn mưa trắng xoá, xe cộ đều bật đèn sáng trưng, cô chật vật bước đi, chẳng thấy một chiếc taxi nào để vẫy, ngay cả xe buýt cũng không.
Còn ba ngã tư nữa mới đến bệnh viện, Đàm Tĩnh đành vào trú mưa trong cửa hàng tiện lợi một lúc. Cửa hàng vẫn mở cửa, điều hoà bên trong lạnh ngắt, từng đợt gió thốc vào lưng cô khiến chiếc áo ướt dính chặt lên người, lạnh đến run bắn lên. Cô đành sang ngân hàng bên cạnh tránh mưa, nào ngờ người trong đó cũng đông nghịt, rất nhiều người xếp hàng lấy số, vì trời mưa, nhân viên chưa về, khách hàng cũng đông, nên ngân hàng vẫn mở điều hoà, tiếng người ồn ã, khí lạnh bao phủ lấy người cô.
Đợi trời ngớt mưa, Đàm Tĩnh ra bến xe buýt. Trên xe chật cứng người, đông đến mức cô không có chỗ để chân. Nhưng nhiều người cũng tốt, khi tới chỗ đông người, trong đầu cô chỉ thấy trống rỗng, nếu chỗ nào cũng nghìn nghịt người, nhan nhản những chiếc ô xoè ra che mưa, cô sẽ không phải nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ nữa.
Hôm nay cô lại làm sai một việc. Nhưng giờ cô đã quá mệt, không còn sức để nghĩ nữa. Nhiếp Vũ Thịnh sẽ đánh giá về cô thế nào, cô không đoán được, cũng không dám nghĩ ngợi, chỉ để lại một tờ giấy rồi vội vàng bỏ đi. Cô sẽ mãi mãi không bao giờ quên khoảnh khắc Nhiếp Vũ Thịnh đẩy cô ra, chăm chú nhìn cô. Cằm anh bầm tím, gương mặt anh có phần biến dạng vì bị thương, nhưng trong mắt cô, Nhiếp Vũ Thịnh vẫn luôn đẹp trai như thế, bất kể lúc nào, bất kể ở đâu. Trong mắt anh phản chiếu hình ảnh cô, anh giống như đứa trẻ mới tỉnh dậy từ giấc mộng, cứ đăm đăm nhìn cô đầy bất lực và tuyệt vọng.
Cuối cùng anh chạy vào phòng ngủ, sập cửa đánh “rầm” một tiếng. Nghe thấy tiếng khoá cửa, cô cảm thấy cả trái tim lạnh buốt đi. Cô đã làm gì? Rốt cuộc cô đang làm gì? Tại sao anh lại hôn cô? Anh hôn vì thấy thương hại cô, còn cô thì sao? Cô lại muốn lợi dụng sự thương hại ấy. Không, thật ra cô biết, là bản thân cô không kìm lòng được. Đau đớn thay, bảy năm qua, chưa một khoảnh khắc nào cô ngừng nhớ anh, thế nên khi anh hôn, cô không còn chút lý trí nào nữa.
Cô đã lặng lẽ bỏ đi như một tên trộm, trên đời này còn việc gì đáng xấu hổ hơn trộm cắp nữa. Đàm Tĩnh, mày muốn sai càng thêm sai nữa ư?
Những nỗi khổ suốt bảy năm qua, những báo ứng trong bảy năm trời, còn chưa đủ sao
Cô cúi đầu bước xuống xe, chầm chậm đi về phía bệnh viện. Phía sau khu nhà khám bệnh là dãy phòng bệnh, rất đông người qua lại, một giọt nước lạnh lẽo từ tán ô bắn vào cánh tay cô, nhưng cô chẳng cảm thấy gì cả. Thân thể cô bây giờ còn lạnh hơn hầm nước đá, máu nóng và thân nhiệt dường như đều đã chảy đi đâu mất. Đầu óc cô trống rỗng, dạ dày cũng trống rỗng, cô đờ đẫn bước vào thang máy, dựa cả người vào tường.
Đàm Tĩnh đừng ấu trĩ nữa, bài học kinh nghiệm bảy năm qua là quá đủ rồi, hãy coi như mọi thứ chưa từng xảy ra! Con mày còn đang nằm trên giường bệnh đợi phẫu thuật, Tôn Chí Quân lại bị bắt đến đồn cảnh sát, mọi thứ đang chờ mày giải quyết. Mày không có thời gian hồi tưởng quá khứ, cũng không nên nghĩ ngợi vẩn vơ tìm hiểu ý nghĩa của nụ hôn cách đây một tiếng nữa, nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Giờ cô phải dọn dẹp hậu quả Tôn Chí Quân gây ra, giờ cô phải chăm sóc con, giờ cô phải quên Nhiếp Vũ Thịnh một lần nữa.
Thấy bộ dạng của Đàm Tĩnh, Vương Vũ Linh giật thốt mình, hỏi: “Mưa to như vậy, sao cậu không trú một lát rồi hẵng về?”
Đàm Tĩnh hoảng hốt cười cười, Vương Vũ Linh đưa cho cô chiếc khăn mặt, nói chiều nay Tôn Bình có tỉnh lại một lúc, gọi mẹ nhưng không thấy, thế là lại ngủ. Đàm Tĩnh thấy vô cùng áy náy nhưng cô biết tay mình lạnh, không dám chạm vào con. Vương Vũ Linh đã lấy sẵn hai phích nước, giờ đang đổ nước nóng ra chậu bảo cô mau đi rửa ráy, thay quần áo ướt ra.
Vào phòng vệ sinh, Đàm Tĩnh soi gương, thấy mặt vẫn sưng vù. Cái tát của Tôn Chí Quân vừa chuẩn vừa mạnh khiến cô choáng váng cả đầu óc, cũng khiến cô hoàn toàn thất vọng. Trước đây tuy anh ta đối xử không tốt nhưng chưa
bao giờ đánh cô, dù khi uống say không cẩn thận va phải cô thì cũng chỉ là vô ý. Cô đã giải thích gãy lưỡi về hình thức trợ cấp của công ty CM, nhưng anh ta chỉ truy hỏi một câu: “Rủi ro lớn như vậy, tại sao cô lại đồng ý?”
“Cứ kéo dài thì con không sống được.”
“Tại sao cô không bàn bạc với tôi?”
“Không phải hôm nay gọi anh đến rồi sao? Hơn nữa bàn với anh thì có tác dụng gì? Ngoài đòi tiền ra, anh có quan tâm đến việc gì đâu?”
Có lẽ chính câu nói này đã chọc giận anh ta, cũng có thể vì một chuyện khác, lúc đó anh ta đột nhiên cúi xuống nhìn tấm thẻ dán ở đầu giường, có tên của bác sĩ điều trị chính.
Nhiếp Vũ Thịnh.
Thẻ viết rất rõ, bệnh nhân Tôn Bình, bác sĩ chính Nhiếp Vũ Thịnh.
Khả
năng trùng họ tên là rất thấp, ngay cô cũng không thể thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là ngẫu nhiên.
T...