- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2100 Lượt
“May ghê luôn! Vậy là không sao rồi Min Min ơi!” – Thuý Nga ôm lấy tôi, lần đầu tiên con bạn thân này xúc động đến vậy.
Nằm trong vòng tay siết mạnh của Thuý Nga, tôi nở nụ cười và để mặc nước mắt vẫn tiếp tục chảy. Tạ ơn trời phật! Tôi thề, nếu ông tạo ra que thử thai xuất hiện ngay đây thì tôi vái ổng cả trăm tay. Chưa bao giờ tôi thấy yêu đời như bây giờ… Tôi sẽ trở lại cuộc sống trước đây của mình, tuy có nhàm chán nhưng tự d
do không lo lắng buồn phiền!
Chương 13: Ngày 15 Tháng 02. Tháng Ngày Tự Do Tung Hoành
Ads Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Suốt tuần liền sau đó ngày nào tôi cũng lẩm nhẩm hai từ này trong miệng vào mọi lúc mọi nơi: ăn cơm, học bài, đi vệ sinh, lướt mạng, trong giờ học… Chính vì vậy mà cha mẹ, hai thằng em cùng thầy cô bạn bè đều khó hiểu trước hành động kỳ quái đó của tôi. Nhưng bản thân không quan tâm điều ấy, giờ tôi chỉ biết mình đang ngập chìm trong niềm hân hoan vui sướng hệt như người ta ngập trong bể bơi đầy money.
Que thử thai. Sách bầu bì. Mọi thứ liên quan đến việc mang thai tôi vứt hết chẳng chừa thứ nào bởi giờ tôi chả còn cần chúng nữa. Mà cho dù nếu có thì hẳn cũng phải lâu lắm tôi mới mó tới và khi ấy chắc là lúc tôi đã kết hôn. Ái chà! Còn lâu! Chí ít cũng phải bảy tám năm nữa cơ. Còn ngay bây giờ thì dẹp hết! Ném sạch mấy thứ khủng bố này!
Tôi cười nói suốt. Lượn lờ FB chém gió điên cuồng. Onl yahoo chat suốt đêm. Chỉ vì cái vụ bầu bì mà tôi đã bỏ qua nhiều thứ thú vị suốt hai tuần qua. Như con này bị bồ đá, con kia bị quay lén hay thằng nọ xài kem dưỡng của mẹ rồi bị nổi dị ứng từa lưa. Khối thứ cười đau cả ruột. Chỉ mười bốn ngày không cười mà tôi tưởng như hàng thế kỷ mình bị tách biệt khỏi thế giới loài người. Không ánh nắng mặt trời, không gió thổi mây bay và dĩ nhiên chả có trai đẹp. Cuối cùng “Robinson” Min Min đã được trở về đất liền! Yahoo!
Tôi vui đến mức còn làm cả những việc mà trước giờ dù có kề dao ngay cổ tôi cũng không bao giờ làm. Đó là mua mười mấy chiếc quần bông đẹp rạng ngời cho thằng Vinh, ủng hộ nó mặc đi chơi với bạn gái cho nở mày nở mặt. Mua sáu cây nhíp và sáu dao cạo cho thằng Hoàng, đã vậy còn khuyến khích nó hãy cứ mạnh dạn nhổ lông nách hay cạo lông chân nếu thấy thích. Vì cuộc đời ngắn lắm, không biết tận hưởng là nuối tiếc cả đời! Tôi dùng tất cả lòng chân thành khuyên nhủ hai thằng em trai láo lếu của mình. Tôi tin chúng có thể hiểu một cách sâu sắc! Chưa ngừng ở đó, tôi mua cả chai khử mùi Rexona men cho thằng Hoàng rồi đứng giữa đường nói hùng hồn: “Hôi nách không có gì xấu!”
Tôi còn loanh quanh trong bếp phụ mẹ nấu nướng chuẩn bị bữa ăn cho gia đình. Khỏi nói, mẹ nhìn tôi với vẻ vừa ngỡ ngàng vừa rơm rớm nước mắt bởi đứa con gái từng suýt làm cháy nhà giờ đây đã quan tâm đến bếp núc. Cha tôi vừa xem báo vừa nhìn tôi gật đầu mỉm cười ra vẻ hài lòng. Nói chung. hầu như ai cũng vui mừng trước sự thay đổi của tôi.
Tất nhiên, tôi sung sướng vì đời mình đã trở về với quỹ đạo cũ. Thế nhưng… tôi không ngờ đó là những ngày hạnh phúc “cuối cùng” mà bản thân được hưởng.
Chương 14: Ngày 16 Tháng 02. Những Dấu Hiệu Kỳ Lạ.
Ads Tôi giật mình tỉnh giấc vì ai đó lay mạnh. Mở mắt ra và lừ đừ dựng người dậy, tôi thấy thầy Nghĩa dạy Toán vừa nhìn vừa lắc đầu. Trông cái cách nhịp chân liên tục cùng bàn tay cầm thước kẻ gõ đều đều xuống mặt bàn thì tôi hiểu thầy đã mất khá nhiều thời gian để đánh thức cô nữ sinh thường ngủ gục trong giờ học mấy ngày qua.
“Đây là lần thứ mấy rồi?” – Tiếng thầy vang lên, nghe bực mình thấy rõ.
Tuy hơi lo thầy sẽ mách cô chủ nhiệm nhưng vì quá buồn ngủ nên tôi chỉ đáp hời hợt:
“Dạ, đêm qua em thức khuya ôn bài.”
“Lại ôn bài. Em có lý do nào mới hơn không?”
Em cũng đang muốn biết cái lý do khiến mình buồn ngủ như trâu chết sình đây thầy ạ!Chán chường, tôi nhủ thầm trong bụng. Thật sự là chẳng rõ vì sao mấy ngày nay tôi buồn ngủ kinh khủng! Lúc nào cũng mơ mơ màng màng như người mộng du. Cơ thể cũng mỏi nhừ dù chả hoạt động gì nặng nề. Tóm lại là tôi thấy rất là mệt và chỉ muốn ngủ.
“Em không khoẻ à?” – Thầy Nghĩa quan sát nét mặt không ổn của tôi – “Hay em lên phòng y tế đi. Nếu bệnh thì uống thuốc rồi nằm nghỉ ngơi.”
Tôi cúi chào thầy xong uể oải rời khỏi lớp học. Giờ tôi chẳng còn đủ sức đi đến phòng y tế nữa. Tay chân như bị cột đá, không nhích lên nổi. Ấy vậy mà mấy phút sau tôi cũng đến nơi. Chậm chạp bước vào phòng, tôi thấy cô Loan y tế ngồi xem báo.
“Em bị sao vậy?” – Cô Loan quay qua cười hỏi.
“Dạ em mệt. Không hiểu sao em cứ buồn ngủ suốt, đầu lâng lâng như bị đánh thuốc mê.”
Ra dấu như bảo hãy ngồi xuống giường rồi cô Loan đến gần đưa tay rờ trán tôi xem xét.
“Đầu hơi nóng nhưng không phải sốt. Mặt em xanh lắm. Hay em học bài nhiều quá ngủ không đủ giấc. Phải biết chăm sóc sức khoẻ chứ. Học quan trọng nhưng điều độ thôi. Giờ nếu buồn ngủ thì em nằm ngủ đi, còn nửa tiếng là ra về rồi.”
Khẽ gật đầu, tôi nhanh chóng nằm vật xuống giường. Ôi! Cảm giác êm ái của chiếc nệm trắng khiến tôi thoải mái vô cùng. Chợt, tôi nghe cô Loan nói một câu lạ lùng:
“Trông em cứ như phụ nữ mang thai! Học sinh bây giờ sao thấy tội quá!”
Đôi mắt đang chuẩn bị nhắm lại thì tức thì mở thao láo, tôi giật mình khi nghe hai từ mang thai. Gì chứ? Phụ nữ mang thai hay buồn ngủ sao? Không, không thể! Cách đây hơn một tuần tôi đã kiểm tra bằng que thử thai, nó chỉ hiện có một vạch. Internet nói rõ kết quả của que thử thai độ chính xác khá cao. Chưa kể sau đêm đó với Chan Chan thì tôi đâu quan hệ với thằng nào vì vậy việc mang thai là tuyệt đối không. Phải… Tôi bắt đầu cảm thấy an tâm với suy nghĩ đó và tiếp đến thì thiếp đi lúc nào chẳng hay.
… Vừa bước vào nhà với dáng vẻ không thua gì xác chết là tôi đã thấy mẹ từ dưới bếp đi lên cùng gương mặt hớn hở, trên tay cầm cái chảo tròn đang chiên gì đấy:
“Về rồi hả con gái? Rửa tay xong đi ra ăn mực chiên dồn thịt mẹ vừa làm nè.”
Đưa mắt nhìn vào miếng mực tròn tròn cuộn đầy thịt bốc khói trong chảo đồng thời ngửi cái mùi rán mỡ là tự dưng cơn buồn nôn kéo đến khiến bụng tôi quặn đau. Nhanh chóng tôi đưa tay lên che miệng và lập tức quay mặt sang hướng khác ngay.
“Sao thế con? Khó chịu ở đâu hả?” – Mẹ ngạc nhiên – “Con thích món này lắm mà.”
Vuốt vuốt ngực cho cơn dợn trôi xuống cuống họng, tôi từ từ quay lại nói với mẹ:
“Hình như con bệnh. Hôm nay con phải lên phòng y tế nằm cho đỡ mệt.”
“Con bệnh gì? Có nóng sốt gì không? Chắc lại thức khuya chứ gì, hết nói nổi!”
Gạt nhẹ bàn tay mẹ đang đặt lên trán, tôi lắc đầu đáp: “Con về phòng nằm tí sẽ khoẻ.”
“Ừ, nghỉ đi. Không có rớ vô cái máy vi tính nữa đấy! Mẹ nấu cháo cho ăn. Thấy thèm gì thì nói. Bệnh phải ráng ăn mới khoẻ được.”
Lời mẹ vừa dứt thì tự dưng tôi lập tức nói ngay: “Con thèm bún riêu!”
Chỉ vài phút sau là trước mặt tôi đã xuất hiện tô bún riêu to chảng toả mùi thơm nứt mũi. Liếm liếm môi xong tôi vục xuống ăn như kiểu bị bỏ đói lâu lắm. Bao tử biểu tình nãy giờ nhưng chả hiểu lý do gì tôi chỉ thèm món bún riêu. Vừa ăn vừa suýt xoa vì nóng, tôi dùng muỗng múc một vốc mắm tôm bỏ vào tô. Thấy thế, ngồi bên cạnh mẹ liền bảo:
“Ơ lạ, con thích ăn mắm tôm khi nào vậy?(Nguồn: Truyen3.mobie.in) Trước đây ngửi mùi con còn không chịu nổi.”
“Con không biết nữa nhưng lúc này ăn bún riêu với mắm tôm con thấy ngon cực.”
“Trời, lạ lùng!” – Mẹ cười cười khó hiểu – “Sở thích của mày cứ như ph...