- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 2102 Lượt
Chị Hồng Anh nhìn tôi đang mở to mắt nhẹ nhàng đáp:
“Đây đâu phải lần đầu.”
“Dạ???” – Tôi và Chan Chan cùng đồng thanh.
“Lúc trước, thỉnh thoảng anh Dũng Văn cũng thế này. Nhưng đàn ông mà, đôi khi cũng thường đi tìm cô này cô kia. Chị quen rồi. Miễn ảnh vẫn trở về nhà với chị là được.”
“Trời đất, sao chị hiền vậy? Thế anh Dũng Văn có biết chuyện này không?”
“Không. Chị làm lơ vì nếu để anh ấy biết chị phát hiện thì ảnh sẽ khó xử.”
“Lý nào lại thế? Ảnh ngoại tình là sai mà chị còn sợ ảnh khó xử?”
“Đây không hẳn là ngoại tình. Người ta cũng thường hay cảm nắng với một ai đó. Tóm lại, hai đứa đừng lo về chuyện anh Dũng Văn đến nhà nghỉ và cũng đừng để ảnh biết mình bị
phát hiện. Dù gì lỗi cũng là chị.”
Tôi và Chan Chan tiếp tục nhìn nhau. Giờ thì hai đứa hoàn toàn không hiểu trời trăng gì. Dám cá thiên tài giỏi nhất thế kỷ cũng chưa tìm ra được ẩn số đằng sau câu nói kỳ lạ của chị Hồng Anh. Nhưng có điều chắc chắn, giữa vợ chồng chị có uẩn khúc gì đó. Xem ra, không phải mỗi chị Hoà Trâm mà giờ còn thêm chị Hồng Anh đang mang một bí mật…
Tối, làm vệ sinh xong tôi bước lên lầu. Lúc đi ngang qua phòng cha mẹ tôi tình cờ nghe.
“Ông này, chiều nay tôi vô tình nghe Min Min và Chan Chan kể với Hồng Anh thằng Dũng Văn đến nhà nghỉ với một cô gái nào xa lạ. Thấy mà buồn.”
Câu nói của mẹ chồng khiến tôi kinh ngạc. Bà đã nghe rõ cuộc nói chuyện của ba chúng tôi.
“Cái thằng mất dạy, có vợ tốt như Hồng Anh mà cứ tìm cô này cô nọ. Hôm nào tôi phải nói chuyện phải trái với nó.” – Giọng cha chồng tôi tức giận.
“Ông mà làm vậy, thằng Dũng Văn biết con Hồng Anh phát hiện nó ra ngoài mèo mỡ. Thế thì khiến vợ chồng nó khó xử với nhau cho xem. Thằng Dũng Văn cũng thương con Hồng Anh nhưng ngặt nỗi lại xảy ra chuyện như thế nên nó mới vậy.”
Tôi cau mày khó hiểu. Xảy ra chuyện như thế là chuyện gì? Tôi lắng nghe cha chồng tiếp.
“Hơi, gia đình mình từ đó giờ có làm gì thất đức đâu mà gặp toàn chuyện không may. Trước, con Hoà Trâm mang thai khi mới mười ba tuổi. Phá thai xong, nó như trở thành người khác, thậm chí đến giờ không chịu quen ai. Nay, thêm việc Hồng Anh không thể mang thai mà thằng Dũng Văn lại muốn có con nên phải tìm cô nào ở ngoài mà làm.”
Tôi đứng bất động. Vậy ra, chị Hồng Anh không thể sinh con cho anh Dũng Văn ư? Thật bất ngờ. Thảo nào chiều nay chị ấy có thái độ kỳ lạ và cả câu nói: Dù gì lỗi cũng là chị… Rất nhanh, tôi lại nghe tiếng mẹ chồng vang lên đều đều, kèm theo âm thanh thở dài nặng nề.
“Chuyện của con Hoà Trâm, tôi vẫn còn ân hận. Nếu tôi không dẫn nó đến bệnh viện phá thai thì mọi chuyện đã không như hiện tại. Tôi nhớ mãi một lần tôi hỏi Hoà Trâm: Con định sống một mình đến suốt đời à? Nó trả lời lạnh tanh: Một người mẹ đang tâm giết đi đứa con đã đủ hình hài, trái tim đã biết đập thì có xứng đáng làm mẹ lần nữa? Tôi ứa nước mắt ông ạ.”
“Bà đừng vậy. Đứng ở khía cạnh nào đó thì phá thai là cách tốt nhất cho Hoà Trâm. Con bé mới mười ba tuổi, làm sao trở thành mẹ? Rồi việc học hành, tương lai nữa. Bà đừng cứ tự trách.”
“Tôi chỉ hy vọng, Hoà Trâm sớm quên đi quá khứ, thật sự bắt đầu cuộc sống mới. Mà chuyện đời đúng là, người muốn có con thì không thể sinh, người sinh được thì phải đi phá. Ôi, ông trời thật biết cách trừng phạt.”
Sau câu nói đau lòng đó của mẹ chồng tôi thì không còn âm thanh nào phát ra từ trong phòng nữa. Tôi cũng lẳng lặng trở về phòng. Đóng cửa lại, tôi ngồi xuống giường. Đầu óc cứ nghĩ mãi về cuộc trò chuyện khi nãy của hai đấng sinh thành. Sao chị Hoà Trâm và chị Hồng Anh lại ngược nhau đến trớ trêu. Suốt đêm đó, tôi thao thức không ngủ được vì gần như ám ảnh câu nói của mẹ chồng: Người muốn có con thì không thể sinh, người sinh được thì phải đi phá. Có lẽ một phần cũng do tôi nghĩ về chuyện của chính mình.
Chương 35: Ngày 24 Tháng 03. Lớp Học Tiền Sản Tư Nhân
Ads Sáng chủ nhật, mẹ chồng bắt tôi và Chan Chan dậy sớm. Không phải để làm mấy cái việc dã man thiên địa hay thực hiện gia huy gì mà bà bắt cả hai đến một lớp học nghe tên lạ hoắc.
“Dạ, lớp học tiền sạn là gì ạ?” – Chan Chan gãi đầu hỏi.
“Thằng mất dạy này, tai mày bị lòi hả? Tiền sản chứ tiền sạn là cái gì?” – Cha chồng tôi gắt.
Mẹ chồng ngăn ông lại, vẫn giữ “khí chất” điềm đạm nhìn hai đứa tôi:
“Lớp học tiền sản có nghĩa là một khóa học có tổ chức theo dạng lớp học mà hướng dẫn về các vấn đề cơ bản để chuẩn bị tốt cho việc sinh nở. Nói thì nói vậy nhưng thật chất đối tượng của nó rộng hơn rất nhiều. Lớp học tiền sản được chia ra thành một số lớp như: Lớp học dành cho người chuẩn bị có thai, lớp học dành cho người mang thai nhưng còn nhỏ và lớp học dành cho người chuẩn bị sinh. Những lớp học tiền sản thường kết hợp phương pháp như giảng, trao đổi giữa học viên với các chuyên gia giảng dạy, thực hành những kỹ năng cần thiết… Các con hiểu chưa?”
Hiểu chết liền! Tôi chán nản nhủ thầm. Mẹ chồng nói một hơi một hồi dài như thế đố thằng nào nghe theo kịp. Tôi thì lại dở nhất môn lắng-nghe-và-hiểu. Tóm lại là tôi mong bà có thể nói ngắn gọn hơn một chút được không. Một hai câu giải thích thôi nhưng rõ ràng tí.
“Con chưa hiểu.” – Tên Chan Chan gan to, dám thừa nhận thẳng thừng.
“Óc mày là óc heo à thằng đần? Giờ muốn một phát dép lào bay vô mặt để thông não hả?”
Cha chồng tôi bình thường thấy hiền hiền vậy mà sao lâu lâu tánh ổng hay nổi cơn bạo lực. Khổ cái là ổng cứ khoái thử chiêu “dép lào bay” với thằng con trai út bảnh bao. Lỡ có gì bất trắc xảy ra với nó thì tiếc lắm cái bản mặt cool boy cùng hai lúm đồng tiền không chứ.
“Mày mà cũng là học sinh hỏi thì tao nghi lắm.” – Công nhận, cha chồng tôi nói câu này nghe hay dã man – “Lớp học tiền sản nói ngắn gọn là lớp dành cho những cặp vợ chồng chuẩn bị làm cha mẹ. Chấm hết. Mày hiểu chưa?”
Cha chồng tôi vừa hỏi vừa thủ sẵn đôi dép lào trên tay hệt kiểu chỉ cần Chan Chan lắc đầu đáp không hiểu lần nữa là ổng nhất quyết chơi một cú dứt khoát luôn, cho xe cứu thương đến chở thằng con vô bệnh viện chỉnh hình. Hiển nhiên, Chan Chan biết khôn nên gật đầu lia lịa. Mà cách giải thích của cha chồng quả dễ hiểu. Tôi thấm được sơ sơ về lớp học lạ lùng ấy rồi.
“Hai đứa còn nhỏ, chưa hiểu rõ về việc làm cha mẹ, cũng như sinh con thế nào, chăm sóc con ra sao vì vậy từ bây giờ cả hai hãy bắt đầu đến lớp tiền sản học để biết thêm. Vì không muốn Min Min ngại ngùng khó xử nên mẹ đã chọn một lớp tiền sản tư nhân. Giáo viên hướng dẫn ở đó là một người quen cũ của mẹ, cô Bích. Cô ấy muốn giúp đỡ những bà mẹ nhỏ tuổi. Đây là địa chỉ nhà cô Bích. Học thử một buổi xem thế nào, nếu được thì chủ nhật hàng tuần hai đứa cứ đi học, chờ đến lúc sinh em bé.”
Mẹ chồng đưa tôi tờ giấy ghi địa chỉ nhà cô Bích gì đấy. Ở đâu tuốt quận ba. Kiểu này Chan Chan đạp xe hơi bị “phê”. Tuy vậy hai chúng tôi cũng muốn đến đó thử cho biết. Dẫu sao thì cái này khá cần thiết vì nói thật ra là tôi chưa rõ lắm việc chuẩn bị làm mẹ. Xem trên mạng đôi khi không bằng người giảng bên ngoài được… Dùng bữa sáng xong, tôi và Chan Chan lên đường. Tên cool boy thấy vậy mà cũng khoẻ gớm. Đạp xe gần tiếng đồng hồ mà chả thấy than thở gì, chỉ đổ vài giọt mồ hôi. Mà trông cậu ta hứng chí phết dù người mang thai là tôi. Chắc do lần đầu đến lớp học “lạ đời” vậy.
“Đằng ấy xem lại trong tờ giấy phải địa chỉ này không?”
Chan Chan hỏi khi dừng xe cái két trước một ngôi nhà ba tầng khang trang. Tôi rút giấy ra xem rồi gật đầu bảo: “Ôkê, nó đó.” Chan Chan thở phào. Gì chứ mà tìm đ...