- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 1889 Lượt
-”Sao em biết tôi không thích em?”
-”Nhìn là biết…”
Hắn hơi nhếch mép…
-”Nhìn chỗ nào? Điểm nào…”
Nàng cứng họng, quả thật từ trước tới nay, hành động của hắn đều hết mực quan tâm, cũng không chỉ được điểm nào là hắn lơ là với nàng cả…
-”Vậy anh thích tôi?”
Hắn cắn hờ lên bả vai nàng, giọng chế giễu:
-”Em là con ngu…”
Nàng giật mình, vậy ý hắn là sao, cái tên này???
-”Thế là tôi đoán sai? Anh không thích tôi…”
-”Dùng từ ngu vẫn chưa diễn tả hết được bộ não của em…”
-”Vậy rốt cuộc là sao…”
Nàng sốt ruột, vẻ mặt bừng lên vô cùng đáng yêu, đôi môi đỏ rực như thách thức…giữ nàng thật chặt vào thân thể cường tráng, bá đạo cúi đầu, thỏa thích cướp đoạt, xâm lược tới từng ngõ ngách khắp đôi môi nàng…
Nàng còn đang thất thần, hắn lên tiếng:
-”Đủ trả lời rồi chứ…”
Ánh mắt nàng tỏ vẻ chưa thỏa mãn, trêu đùa nàng??? Hắn tiếp tục:
-”Em thật đúng là tiểu yêu tinh…tôi quả thật…rất…rất…rất…thích em…”
Người nàng run lên…cảm giác là như vậy sao? Cái cảm giác người mình yêu đơn phương trong bao lâu nói thích mình là như thế sao? Nàng cẩn thận hỏi lại:
-”Vit, một cộng một bằng mấy?”
Hắn chết sốc…
Chương 30: Tôi ngu thì anh đần
Tất nhiên, sau đó hắn cũng đủ tinh tế để nhận ra ý tứ của nàng, hơi mỉm cười, giả giọng lải nhải…gục mặt vào vai nàng, hắn cố ý trêu đùa:
-”Một cộng một…mấy nhỉ…đau đầu quá…á…ba…bằng ba…”
Nàng điên…đôi môi nhỏ mím lại…đánh vào người hắn:
-”Bỏ tôi ra…tôi mệt rồi…”
Nào có được tha dễ thế, hắn cố ý ngã về đằng sau, cả người nàng bất giác bên trên hắn, đặt tay lên gò má hồng, hắn chậm rãi nói:
-”Một cộng một là hai…tên Việt, năm nay gần 31, đẹp trai cao ráo sáng sủa… thích cô bé ở cùng nhà, làm bánh rất ngon, cũng rất xinh đẹp, đáng yêu….em nghĩ hai chai rượu đủ làm tôi say ư?”
Nói đoạn hắn bẹo má nàng, sau đó đặt tay nhỏ lên lồng ngực bên trái:
-”Không chỉ đơn giản là thích đâu…mà là điều kiện sống tất yếu rồi…”
-”Gì chứ?” Nàng thắc mắc.
-”Ừ, ví như chúng ta không thể sống nếu không có nước…tôi cũng vậy, tôi cảm thấy mình không thể sống nếu không có em…”
Hắn chưa hề nói từ yêu…nhưng bấy nhiêu cũng đủ làm nàng cảm động chảy cả nước mắt…
Hắn lập tức xoay người lại, thân thể nhỏ bé của nàng run rẩy nằm dưới, hôn lên giọt nước đang chảy nơi gò má, nói buồn buồn:
-”Tôi biết, người trong lòng em không phải là tôi…nhưng em…có thể nào…cho tôi một cơ hội…”
Nàng mỉm cười…hắn tiếp tục:
-”Tôi sẽ dùng sự chân thành của mình để khiến em yêu tôi…hãy cho tôi thời gian đi…tôi sẽ cố gắng…em thích gì, tôi sẽ làm theo…”
-”Bảo em quên đi người đó là hơi khó, cũng ích kỉ…nhưng tôi thực sự không thể nào tưởng tượng nếu không có em, tôi sẽ ra sao …tôi…thực sự xin lỗi…”
Đôi mắt hắn hơi rủ xuống…nàng cười rất tươi:
-”Mẹ…thế mà còn chửi tôi ngu…vậy anh là thằng đần…mà không phải…là cụ tổ của thằng đần mới đúng…”
Hắn trợn mắt…
-”Cái anh nói…trong thời gian tới, anh sẽ dùng sự chân thành của mình để khiến tôi yêu anh phải không? Tôi nghĩ không cần thiết!”
Hắn tự nhiên buồn hẳn:
-”Không thể cho tôi cơ hội sao?”
-”Không cần, tôi nói không cần đâu…”
Nàng quả quyết…Tự tin dần mất sạch…chả nhẽ nàng yêu tên đó tới thế, không muốn mở lòng cho ai khác???
Hắn thở dài…ừ một tiếng rất nhỏ, đau lòng buông nàng:
-”Ngủ đi…hôm nay em cũng mệt rồi..”
Nói đoạn, hay quay lưng lại, cố gắng nhắm mắt…
-”Này, đang nói chuyện mà…”. Nàng hỏi.
-”Có gì mai nói tiếp…”
Lòng nàng thấy vui vui, tên này, chưa gì đã…trẻ con thật…
Bàn tay thon dài luồn qua, ôm lấy người trước mặt…môi đỏ thì thầm nơi tai:
-”Em nói không cần anh phải làm thế…bởi vì em đã yêu anh…từ lâu rồi…”
Hơi thở gấp gáp, nụ hôn nhẹ được đặt trên gáy, tim hắn như muốn rụng rời…lập tức quay người, ghì chặt nàng trong lòng, rủa thầm:
-”Đồ quỷ…”
Ngước lên nhìn, mắt hắn đỏ hoe…nàng nhanh trí cù vào nách, nhưng không ăn thua:
-”Yên nào cô bé…”
-”Làm sao đấy…”
Chân nàng cố với lòng bàn chân hắn…muốn cho hắn cười…rốt cuộc bị hắn kẹp ngày càng chặt:
-”Ngoan nào…”
Ở trong lồng ngực hắn, quả là dễ chịu…
Mất một lúc, sau khi lấy được bình tĩnh, hắn mới nới lỏng nàng, mũi đôi bạn trẻ cùng đỏ au:
-”Em ngốc!”
-”Anh đần thì có!”
-”Ừ…thế nên chúng ta mới xứng đôi…”
Hắn nhường nhịn, bờ môi lượn lờ khắp khuôn mặt xinh, trán, mắt, mũi, má…không một chỗ nào được tha…khi gần tới miệng, nàng chợt nhớ ra chuyện gì đó, lập tức đổi thái độ:
-”Anh là thằng khốn nạn…”
-”Hả, sao vậy…”
-”Đừng tưởng tôi không nhớ…anh…đồ khốn…cướp đi sự trong trắng của tôi…”
Hắn sững người…
-”Đừng tưởng tôi không nhớ…anh sai người cho tôi uống nước cam…sau đó…ngay tại căn phòng này…”
Nàng ôm mặt khóc hu hu như đứa trẻ, bao lâu thì chẳng sao…đúng là tìm được người ăn vạ…
Hắn nhớ ra, bình tĩnh ôm nàng vào lòng:
-”Em hiểu lầm rồi…”
Sau đó giải thích hết nước hết cái…
-”Nếu em không tin…mai cho thằng Hai tới làm chứng…”
-”Trời, nó là thuộc hạ của anh, tất nhiên nói theo anh rồi…Nói như vậy tôi phải cảm ơn vì anh cứu tôi hả?”
Hắn bất lực:
-”Được, còn cách khác đấy, em khẳng định mình bị tôi làm ô nhục phải không…sao chúng ta không thử ngay đi…xem kết quả như thế nào…”
Hắn quả quyết làm nàng dần dần hết nghi hoặc:
-”Không cần…Thôi đi ngủ…”
Nàng tất nhiên chưa hết giận, sau pha tình cảm lãng mạn vẫn quay lưng lại phũ phàng…hắn không ép, chỉ là tấm thân rộng lớn ấy vẫn ôm nàng từ phía sau, nhẹ nhàng đáp trả nụ hôn nơi gáy…
Nàng khẽ run, cảm giác ấm áp ngọt ngào…đêm đó nàng đã ngủ rất ngon!!!
Chương 31: Một ngày cả chúng tôi ~ Lan ~
Buổi sáng, lúc tôi thức giấc, đã không thấy anh bên cạnh…tôi cảm thấy hơi trống trải, nhẹ bước xuống nhà.
Mùi thức ăn thơm tới nhức mũi, tôi đứng dựa vào một góc bếp, chăm chú ngắm anh…quả thật, người tôi yêu, rất là đẹp trai…kiểu này có khi tôi phải nghiên cứu các phương pháp làm đẹp gấp…không có ngày mất như chơi!!!
Anh nhìn thấy tôi, người vẫn còn mặc tạp dề, tay cầm chảo, anh đảo qua, trao tôi nụ hôn phớt, chỉ vài giây thôi, mà tôi cảm giác cả thế gian như đang dừng lại!
Tôi vào nhà tắm.
Lúc ra, đã thấy bàn ăn bày biện đủ món. Thực ra trước kia, chúng tôi đều rất lơ là, nhưng không hiểu sao, từ khi quen nhau, bữa sáng lại trở thành bữa chính.
Tôi kéo ghế ngồi, tay nhón miếng khoai tây chiên, giòn và thơm quá. Anh nhìn tôi, lườm:
-”Không phải thế này…”
-”Sao? Ăn vụng một chút cũng không được à?”
-”Không phải cái đó…”
Anh nói dứt khoát, sau đó kéo tôi về phía mình, về sau mỗi bữa ăn đều là như thế, nhà thì nội thất đầy đủ, nhưng người đàn ông này, tự định ra điều luật, chúng tôi chỉ được sử dụng một chiếc ghế!
Anh bảo, đấy là việc anh đã muốn được làm, từ rất lâu rồi…Tôi tất nhiên bị câu nói đó làm cho cảm động!
Tôi ngồi trong lòng, anh thì một tay ôm tôi, một tay gắp thức ăn…
-”Vịt…”
-”Hử?”
-”Như thế không thấy khó chịu à?”
-”Em khó chịu?”
Tôi được dùng cả hai tay nên chẳng có gì là không thoải mái cả…
-...