- Đăng Bởi: Zingtroi
- Lượt Xem: 1897 Lượt
Đau đớn, giận dữ…thất vọng…
Mười năm quen anh…ánh mắt đó…thái độ đó…chính là lần đầu…
Sao cô có thể ngu ngốc tới vậy? Sao lại không đề phòng? Một người đàn ông giữ một người phụ nữ bên mình… ngoài rất sủng ra…còn có thể là gì…
Quay đầu xe, cô lao với tốc độ điên cuồng…thậm chí, cô đã từng nghĩ, ước gì…có một cái xe nào đâm vào mình…liệu có vì thế mà anh để ý tới cô???
Cô dừng lại trước biệt thự nhà anh lúc nào không hay…Căn biệt thự kia, cô theo anh ngót nghét chục năm…vẫn không thể là chủ nhân…vậy mà nó…chỉ vài tháng…
Trái tim cô…như muốn vỡ ra làm trăm mảnh…
Cô chậm rãi về đại bản doanh chung…nhưng cứ ở trong xe, tâm trạng tồi tệ tới nỗi không thể mở cửa…
….
-”Chị Linh…chị Linh…”
Linh vội lau nước mắt, thì ra là Tùng, đàn em cấp đầu của anh, chỉ có bốn người, cô là Út, tuy Tùng bằng tuổi nhưng là cấp dưới nên hay gọi là chị…
-”Làm gì ở đây?”
-”Em tìm anh Hai…”
-”Ừ…”
-”Nhưng anh Hai không có ở đây…”
-”Có chuyện gì sao?” Linh liếc nhìn chiếc lọ được bọc cẩn thận trong hộp bóng kính: “Độc sao? Thành công không?”
-”Mĩ mãn luôn chị ạ…”
-”Lắm chuyện…ngoài kia đầy thuốc độc, sao phải tự chế làm gì…”
-”Ôi chị nhầm rồi, cái này anh Hai ra lệnh là có ý của anh…”
Tất nhiên ngoài bốn người bên cạnh Việt thì mọi người đều nghĩ Hai là thủ lĩnh, cũng chẳng quan trọng, cô tò mò:
-”Ý gì…Mà con Hamster đặc biệt đưa tới cho chú sao rồi, sống nổi không?”
-”Tất nhiên là không rồi…nếu thế thì gọi gì là độc…”
Tùng hào hứng kể:
-”Sau 5 ngày cho uống, nó bất tỉnh, sau đó nằm 9 ngày thì chết…”
-”Nếu là người?”
-”Số ngày hoạt động bình thường và số ngày bất tỉnh có thể dài hơn chuột, nhưng nói chung không thể thoát chết…”
Linh cười khẩy, đại ca – là hiểm ở chỗ này.
-”Thế nên khi ta ra tay, đối phương chết cũng không biết lý do…ta cũng vô tội…”
-”Vâng, đúng thế, anh Hai quả lợi hại…”
-”Thôi được, Hai không có nhà đưa Linh cầm cho, rồi tý nữa chị đưa cho anh…”
-”Vâng, thế thì tốt quá ạ…”
Cầm chiếc lọ, mắt cô rực sáng, tay chân run rẩy…
*************************
13h00
Lan mở cửa phòng, mệt nhọc bước vào….Hôm nay là ngày cuối cùng Bảo Lân ở Nam nên hai người đi loanh quanh nhiều nơi…
Nàng cầm chiếc hộp quà rực rỡ, cẩn thận bóc…
-”Oa!!!”
Đó là một con gấu bông trắng đốm tím…đây là lần đầu(AD sẽ sưu tầm, tuyển chọn truyện hay nhất, truyện được đánh giá đặc sắc nhất cho độc giả. Hãy nhập trực tiếp địa chỉ Truyen3.mobie.in nếu bạn yêu thích truyện ở wapsite) tiên từ khi sinh ra nàng được tặng gấu bông…hơn nữa còn rất to…
Nàng rất thích! Bỗng nhìn xuống trước con gấu có trái tim thêu hai chữ :”Lân Lan” rất đẹp, trong đầu hiện vài suy nghĩ nghi hoặc, nhưng nàng gạt đi ngay, anh ấy đẹp trai, con nhà giàu, sao có thể… chắc vì nàng thân với chị dâu anh nên có chút quà nhỏ thôi…chắc không có ý gì khác…
Sung sướng ôm gấu, nó rất mềm, rất mịn, cảm giác gục mặt vào thật là thích, đang định làm một giấc trưa nho nhỏ thì ngẩng lên gặp ánh mắt ai như dao găm…Hắn biến thành ma từ lúc nào vậy cơ chứ? Về từ bao giờ mà nàng không biết??? Nàng tự nhiên mất vui…là ai chọc giận hắn rồi? Quả này kiểu gì cũng có chuyện…hix…
Chương 25: Đại ca xấu tính ~ Việt ~
Vừa bước vào cửa, tôi đã có cảm giác cực kì chướng mắt với con gấu đó…Tất nhiên là tâm trạng không dễ chịu rồi…sao có thể dễ chịu nổi…Em còn giương đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn tôi như trách cứ…gì chứ? Tôi đã giữ bình tĩnh không nói gì đã là kì tích rồi…
-”Dạo này mặt lúc nào căng ra thế…”
Em gọi với.
-”Căng hay trùng kệ tôi…”
-”Thôi vậy…dù sao cũng chả liên quan…”
-”Ừ, đi ăn ngon thế, quà to thế, còn biết quan tâm tới ai nữa…”
Em cau mày, gân cổ:
-”Anh thì không đi chơi chắc…”
Tôi không nói gì, chẳng hiểu sao lại thấy chán…tắm nước lạnh xong, cũng muốn làm một giấc trưa…Mẹ nhà nó, thằng mất dậy, mua con gấu to chắn nửa cái giường, chả nhẽ giờ lại thái độ, lần trước cướp điện thoại còn lấy cớ điện thoại mình mua, lần này, gấu đâu phải tôi mua…haizzz…
-”Anh…anh…thích…Trâm Anh…?”
Giọng em lí nhí, nhẹ nhàng, pha chút ngại ngùng trong đó…một tay vẫn ôm con gấu…Tất nhiên, tôi đâu có ngu mà phủ nhận ngay, tôi phải nhân cơ hội vừa trả đũa, vừa là để xem xét thái độ em chứ…
-”Sao em biết…”
-”Tôi cái gì chả biết…”
-”Thử nói xem?”
-”Thì hôm Trâm Anh bị ngã, anh rất buồn, hôm nay đi gặp cô ấy về, anh cũng khó chịu, tôi đoán là do cô ấy phải ra Bắc…”
-”Em hiểu tôi ghê cơ!”
Tôi cố dò xét, nhưng ánh mắt ấy ngoài vẻ xa xăm ra thì thực sự rất khó đoán…
-”Tôi chả quá hiểu…”
-”Nói tiếp đi!”
-”Nói gì?”
-”Những gì em biết…em hiểu về tôi…”
-”Nói thì được gì?”
-”Nếu đúng 10 điều sẽ có thưởng…”
-”Thật không?”
-”Tôi đã nhuốt lời bao giờ chưa?”
-”Tôi muốn mở cửa hiệu bán bánh ngọt…”
-”Đơn giản…Duyệt! Nhưng nếu em thua?”
-”Anh thích gì?”
-”Tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng em phải chiều theo tôi 1 lần…”
-”Được, chuyện nhỏ, đằng nào tôi chả là cá trong nồi…thứ nhất, anh là đại ca của Đại Bàng Đen…”
Tôi hơi giật mình, cái này em luôn ở bên tôi, có thể đoán được, nhưng điều tôi lo ngại là chuyện khác…
-”Cái này là cơ mật…em chưa nói…”
-”Yên tâm, không nói cho ai cả…”
-”Được, một điều… ”
-”Anh là người Bắc!”
-”Em ăn gian, tôi nói giọng Bắc tất nhiên em biết rồi…Thôi được, hai…”
Nhìn mặt em có vẻ sung sướng lắm, em tuôn một tràng:
-”Băng nhóm của anh có Út Linh, điều thứ 3; điều thứ 4, anh có một người em rất tin tưởng, tên là Hai, tôi chưa nhìn thấy mặt nhưng nghe anh gọi điện nên đừng chối, thứ 5, người em thứ ba tên Cẩm, thứ 6, anh đi xe McLaren, thứ 7, anh có một căn biệt thự rất to, nơi tôi và anh đang ở, thứ 8… ”
-”Ặc…toàn điều hiển nhiên….chơi thế này em lợi quá…”
-”Anh rõ là bảo chỉ cần đúng mà…”
Biết mình đã bị dắt mũi, tôi đành chịu:
-”Được, thế thứ 8 là gì, không nói được à, chịu thua đi…”
Cái vẻ nhăn nhó nghĩ ngợi đáng yêu biết bao, cuối cùng em cười tinh ranh:
-”Thứ 8, anh nấu ăn rất ngon, thứ 9, anh rất đẹp trai…”
Đất trời ạ, con bé ranh này…sao tôi có thể phủ nhận những điều này…rõ là đểu…
-”Thứ 10, anh thích Trâm Anh. Hoàn…chuẩn bị tiền đi…”
-”Haha…Sai điều thứ 10, em thua…”
-”Không thể thế…anh đừng chơi bẩn…”
-”Tôi dám thề trên danh dự điều thứ 10 là sai…”
-”Được, thế tôi nói lại…”
-”Ai cho như thế, sai là sai…em thua rồi, đừng giở trò…”
Tất nhiên lúc đầu em không chịu, nhưng sau một hồi tôi thuyết giảng, luật chơi là luật chơi, làm người phải có nguyên tắc…vv…em cuối cùng nợ tôi một việc.
Cảm giác chiến thắng…sao mà hạnh phúc tới vậy…
***********************
Cuộc sống của chúng tôi, từ hôm sau, lại diễn ra bình thường như xưa, cơm ăn ba bữa, hàng ngày tôi chở em đi học…
Em chẳng bao giờ thắc mắc, vì sao tên Lân đó không bao giờ nhắn tin hay gọi điện cho em…tôi vì thế cũng nguôi ngoai, xem ra trong lòng em, hắn cũng không mấy quan trọng…tuy vậy tôi vẫn có chút xấu hổ…đường đường là một đại ca…mà lại phải làm cái việc hèn mọn như thế…vâng, tôi thừa nhận, tôi đã lén lấy máy em chặn số hắn…
Tôi cũng thừa nhận, tôi không chỉ làm một việc mất mặt…
Lần này, thì em phát hiện, chắc chắn l...